Q6 - Chương 189: Quen rồi sẽ không sợ nữa.
Q6 - Chương 189: Quen rồi sẽ không sợ nữa.Q6 - Chương 189: Quen rồi sẽ không sợ nữa.
Vân Na cơ bản ít có cảm giác mắc lỗi lắm, nàng không quan tâm tới thái độ tẩu tử khó tính, nhún nhảy đi tới lấy quả hạnh từ giỏ cho vào mồm, hai tay bẹo má Vân Loan và Vân Quan Quan:" Ca, muôi thu được không ít tiền từ miếu người Hồ, muốn cho vào hương tích trù của chùa Đại Từ Ân ăn lãi bốn phân, lão hòa thượng già không chịu, nói Trường An bây giờ nhiều tiền lắm rồi, bọn họ cho vay còn khó, tối đa chỉ lấy được một phân lợi."
"Huynh thấy muội nên dùng số tiền này vào việc gì bây giờ?"
Vân Sơ không nhớ Vân Na có lần nào đi hỏi mình dùng tiền vào việc gì, đứa bé này hoặc là không nghĩ, hoặc nghĩ ra thì quyết định nhanh như chớp, có bao giờ bận lòng chuyện tiền bạc lời lỗ gì đâu:" Xem ra có người góp ý cho muội rồi phải không?"
"Hì hì, không gì qua mắt được huynh! Lý Hoằng kiến nghị muội, bây giờ nhiều Oa nô, mua nhiều chút, tới mùa thu triều đình ban bố Khẩn hoang lệnh, tới khi đó giá nô lệ sẽ tăng lên rất nhiều, dùng khai hoang hay bán lại đều lãi."
Vân Sơ còn nói được gì đây?
Đến đồ ngốc cũng biết là sẽ lãi, nói không chừng Lý Hoằng sẽ không ban bố chiếu lệnh này trước khi Vân Na kiếm đủ nô lệ hoặc đất.
Đây chính là quan thương cấu kết ở mức độ cao nhất rồi còn gì.
Ngu Tu Dung lập tức nói:" Khai hoang làm gì, nhà ta có ruộng muối ở Thanh Hải, cho người lên đó mà làm muối."
Vân Na bĩu môi:" Tây Vực không thiếu muối."
Vân Cẩm thở dài nhắc nhở:" Cô cô, cô cô, chúng ta có mỏ vàng mà."
"Đúng thế! Suýt nữa quên mất." Vân Na cao hứng xoa đầu Vân Cẩm:" Ai mà thèm tốn công đi khai hoàng trồng lương thực chứ, ai mà thèm tốn công đi đào muối chứ. Cô cháu ta chuyên môn đi đào vàng, đào ra là có tiền."
"Được rồi, chúng ta đi tìm vài tên thích nghịch lửa, dù sao bọn chúng cũng thờ lửa, vừa vặn đi luyện vàng cho chúng ta.
Vân Quan Quan không chút chậm trễ ôm chân Vân Sơ tụt xuống, chạy lạch bạch sang ôm chân Vân Na, bây giờ nó hoàn toàn coi mình là Vân gia tiểu nương tử rồi:" Cô cô, cô cô, cháu cũng muốn luyện vàng."
Vân Na cúi xuống chạm nhẹ đầu ngón tay lên mũi nhỏ xinh xinh của Vân Quan Quan:" Được, cháu còn nhỏ, cô cô cho cháu một cái mỏ vàng nhỏ."
Vân Quan Quan lập tức dụi đầu vào chân Vân Na cọ như chó con.
Vân Loan nhìn cảnh đó thì không biết có nên chạy xuống ôm chân cô cô không, cuối cùng nó vẫn quyết định ôm chặt a gia, bộ dạng kiên trinh không đổi.
Vân Na quay sang đám Vân Cẩn:" Mấy đứa có muốn theo cô cô đi đào vàng không?”
Vân Cẩn đĩnh đạc đáp:" Đồ sứ của bọn cháu càng nung càng tốt, đợi bọn cháu tiến thêm một bước nữa là có thể biến đất thành vàng rồi. Mỏ vàng của cô cô để cho đám muội muội dùng làm của hồi môn là được."
Ôn Hoan liên tục kéo ống tay áo Vân Cẩn:" Ta thấy có thêm mỏ vàng cũng có sao đâu, không ảnh hưởng tới chuyện chúng ta làm đồ sứ."
Vân Cẩn nghiêm mặt nói với Ôn Hoan:" Người quân tử giữ kính ở trong lòng để ngay thẳng, giữ cái nghĩa ở bên ngoài để mọi thứ có khuôn phép, phải lấy chuyện thiên hạ làm trách nhiệm của mình, không nên mưu lợi cá nhân."
" Nhưng đó là mỏ vàng đấy, ta không muốn làm quân tử, làm quân tử nghèo lắm." Ôn Hoan đẩy Địch Quan Tự về phía Vân Cẩn:" Quang Tự thích làm quân tử lắm ngươi với hắn cùng làm quân tử đi, ta làm tiểu nhân cho."
Vân Cẩm đảo mắt qua:" Thế thì ngươi càng nghèo thôi."
Ôn Hoan ngạc nhiên:" Vì sao?"
Vân Cẩm nhìn nó như nhìn đứa ngốc:" Vì hai tên quân tử không có tiền sẽ lấy tiền của ngươi chứ sao."
Vân Cẩn và Địch Quang Tự nhìn nhau cười rất bất lương, bọn chúng chưa nghĩ tới chuyện đó, nhưng xem ra kiến nghị của Vân Cẩm không hề tệ, lấy tiền của Ôn Hoan, chúng sẽ chẳng có tí áy này nào hết.
Sáng sớm hôm sau Vân Sơ ngủ dậy vặn mình mấy lần miệng liên tục kêu úi da.
Dù y có rèn bằng sắt chăng nữa, gặp phải lão bà đang lòng đầy ghen tuông, lưng vẫn khó tránh khỏi chịu tội một chút.
Người ê ẩm, hình như trận đấu lần trước với Ca Thư Hồn vẫn để lại chút hậu quả, nhớ lại thì thời gian qua y bận rộn công vụ, lơ là luyện tập rồi.
Vân Sơ đi vào phòng luyện võ, tóm lấy xà đơn đu vài vòng, kéo giãn toàn bộ xương cốt, cảm giác mỏi lưng không còn nữa, lúc này mới để ý trong phòng.
Trời còn rất sớm, vậy mà Vân Quan Quan cũng đã tới đây rồi, nó đang tập giữ thăng bằng trên thanh gỗ thấp, đi chưa được năm thước đã ngã xuống đệm. Vân Loan miệng ngậm tỉ giả bằng gỗ cảm giác cân bằng tốt hơn Vân Quan Quan, có thể đi từ đầu này sang đầu kia cầu cân bằng, còn cố tình đi qua đi lại mấy lượt còn nhún nhảy giả vờ nghiêng ngả để trêu tức Vân Quan Quan.
Trẻ con Vân gia, đứa nào cũng ưa vận động, hay nói cách khác, Vân Sơ luôn ra sức khuyến khích chúng vận động nhiều.
Ngay cả Vân Cẩm cũng thế, đừng thấy bình thường nó lúc nào cũng bộ dạng đại tiểu thư kiêu kỳ, có thể đi chậm tuyệt đối không đi nhanh, lúc này chân thoăn thoắt như con báo dẫm trên những cái cọc. Cuối cùng còn muốn thể hiện trước mặt a gia, nắm lấy xà đơn, xoay một vòng giang tay như bươm cướm, đáp vững vàng xuống đệm.
Vân Sơ nhìn khuê nữ hai tay giang ra, ngẩng đầu ưỡn ngực, cực kỳ giống quán quân thế giới, gương mặt hồng hào phát tán khí tức thanh xuân tươi đẹp, chưa kịp khen ngợi thì Vân Loan, Vân Quan Quan đã vỗ tay rào rào, hết sức chân chó chạy đi lấy khăn lông cho tỷ tỷ lau mồ hôi.
Vân Loan còn nhỏ, chưa thể tập xà đơn, còn Vân Quan Quan nhất định phải tập thứ này, Vân Sơ liền bế nó lên, đặt nó trên xà.
Ngu Tu Dung đã nói với y rồi, đứa bé này không khắc phục được ma chướng, e là thiếu sót đó sẽ bám theo cả đời. Vân Quan Quan bị treo trên xà quả nhiên mặt đầy sợ hãi, hai cái chân ngắn quẫy đạp liên hồi, tuy nhiên không khóc nữa, ra sức du tới bên cột xà đơn, muốn mượn cột xà đu xuống. Vân Sơ không cho nó cơ hội, khi nó sắp tới cột, Vân Sơ lại kéo nó ra giữa xà.
Đến lần thứ ba thì Vân Quan Quan hết sức rồi, hai tay nó đã run bần bật vẫn giữ chặt xà đơn, miệng thì mếu máo gọi:" A gia! A gia.
"Buông tay!"
Vân Cẩm đứng bên cạnh Vân Sơ cầm gậy bóng chày đập mạnh xuống đệm quát, Vân Quan Quan giật nảy mình ngã mạnh xuống đệm lông cừu, tuy không sao nhưng nó ngồi khóc thút thít.
"Khóc cái gì! Đệm dày như thế, ngã không sao cả, ngã cho quen là sẽ không sợ nữa." Vân Cẩm nghiêm giọng nói:
Sau vài ba lần, Vân Quan Quan đã bắt đầu cố tình buông tay cho ngã xuống đệm, giây phút đó, cái đệm là thứ bảo hộ lớn nhất trong đời.
Tiếp đó Vân Cẩm dẫn Vân Quan Quan đi qua cầu thăng bằng, quả nhiên khắc phục được sợ hãi bị rơi xuống, cái cầu thăng bằng chỉ cao một thước với nó mà nói là chuyện vặt.
Vân Loan chẳng hiểu sao chuyện dễ như thế mà Vân Quan Quan lại được a gia bế lên khen ngợi, thấy a gia thiên vị tỷ tỷ mới.