Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1418 - Q6 - Chương 188: Vân Đại Lão Gia Thích Tắm Nhà Người Khác.

Q6 - Chương 188: Vân đại lão gia thích tắm nhà người khác. Q6 - Chương 188: Vân đại lão gia thích tắm nhà người khác.Q6 - Chương 188: Vân đại lão gia thích tắm nhà người khác.

Ở Trường An lâu một chút, bất giác đem tiêu chuẩn nơi này áp dụng chỗ khác, ai cũng sẽ thấy quan phủ địa phương ngay cả tiền mua giấy cũng không có, thực sự làm người ta không hiểu nổi.

Nhưng chỉ cần người ra ngoài rồi sẽ hiểu, Trường An là Trường An, không thể đánh đồng với cả thiên hạ, nhiều nơi chỉ có đất vàng bao phủ, đến nước còn chẳng có. Bách tính nghèo tới mức cả nhà chỉ có một bộ y phục, ai ra ngoài thì người nấy mặc. Đại khuê nữ mười lăm mười sáu trần truồng, ngồi sau bếp, cả nhà đắp chung một cái chăn rách, khách tới thì cô nương chui vào chăn, làm mông mẫu thân lộ ra ngoài. (*)

Trường An trước kia đã là thánh địa trong mộng của người Đại Đường, bây giờ lại càng là như thế.

Cho nên dùng Trường An để suy xét toàn bộ châu chuyện Đại Đường là bất công.

Chẳng nói chuyện huyện Vạn Niên, riêng phường Tấn Xương nộp thuế hàng năm đã hơn vô số châu huyện, còn phường Bình Khang thì khỏi phải nói, thời điểm phồn hoa nhất cống hiến thuế thu ngang châu huyện hàng đầu trong nước. Hai chợ Đông Tây thì vượt cả Kiềm Trung Đạo trong mười đạo Đại Đường.

Sự bất công của cuộc sống thể hiện rõ ràng ở Trường An, một số người sinh ra đã vượt xa người khác.

Có lẽ là mấy ngày qua Vân Sơ ở huyện nha ăn nhiều gà quá, khi Vân Sơ về tới nhà bị mấy con chó bọn trẻ con nuôi sủa liên hồi, bọn chúng ngửi ra mùi gà quay rồi, đến khi Thôi ma ma gõ gõ bát cơm mới vội chạy đi.

Ngu Tu Dung thì ngửi ra mùi hồ ly tinh trên người trượng phu, xoay đầu Vân Sơ ra sức hỏi xem ao tắm của hoàng hậu rốt cuộc thế nào, khiến trượng phu mạo hiểm mất đầu cũng phải nhảy xuống tắm.

"Quân hầu, nô tỳ lấy nước cho người đi tắm." Vệ cô nương đi tới nói:

"Đi đi, để ta làm được rồi." Ngu Tu Dung phẩy tay, không thèm bận tâm tới vẻ mặt thất vọng của Vệ cô nương: Vân đại lão gia kỳ thực ở nhà chưa bao giờ để thị nữ hầu hạ tắm rửa, chẳng phải do sợ lão bà, cứ nhìn thân hình đám Nhị Phì là hiểu nguyên do rồi.

Ngu Tu Dung dùng bàn chải lông lợn ra sức chà người trượng phu, đoán chừng muốn đánh bay mùi hồ ly tinh:" Phu quân, cảm giác thế nào, giờ thiếp mới biết chàng thích tắm ở nhà người khác đấy, có phải trước kia chàng tới Thượng Quan thị tắm nên mới sinh ra Quan Quan không? Thôi thì coi như chuyện tốt, thiếp biết sở thích này của chàng rồi thì cũng có chuẩn bị trước, ngày nào đó chàng có dẫn về một Quan Quan nữa thì thiếp cũng không cần khóc hết nước mắt nữa."

Vân Sơ bực mình:" Nói mãi thế, chuyện Quan Quan ta nói rồi còn gì ... Úi nhẹ tay thôi, bong hết da."

"Úi úi úi, phu quân thiếp tắm trong bồn tắm của hoàng hậu nên uy phong hẳn lên, nhà Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt đều len lén hỏi thiếp, tắm ở chỗ hoàng hậu, liệu có nhiễm bệnh hoàng gia mang về không?"

"Bệnh hoàng gia là bệnh gì?"

"Háo sắc, dâm đãng."

Vân Sơ im cho yên chuyện, không trả lời, ở phương diện quyền sở hữu thân thể mình, người ta có quyền phát ngôn lớn hơn.

Phụ nhân vì ghen tuông mà vác gậy đánh tới cả hoàng cung, Ngu Tu Dung là mãnh nhân số một.

Bây giờ người Trường An nói chuyện ghen tuông đã không nhắc tới lão bà của Phòng Huyền Linh uống dấm nữa, mà kể sự tích của Ngu Tu Dung.

Vân Sơ biết kỳ thực Ngu Tu Dung giận mình là vì mình biết Lý Tích có bệnh mà vẫn đi thăm, không nghĩ cho trong nhà, khiến nàng nơm nớp lo sợ bao ngày.

Được lão bà xúi quẩy hầu hạ tắm một hồi xúi quẩy, Vân Sơ toàn thân đỏ ửng như tôm luộc, rát hết người ra khỏi phòng, liền gặp mấy đứa con.

Tóc Vân Cẩn đã dài một tấc rồi, tuy kiểu đầu đinh này với Vân Sơ mà nói rất quen thuộc, nhưng trong mắt mọi người thì rất quái dị. Trẻ con Vân gia không để kiểu tóc khó coi của nhi đồng Đại Đường, cái kiểu cạo sạch xung quanh để lại một chỏm trước trán ấy.

Ngu Tu Dung xoa đầu nhỉ tử:" Phải thêm nửa thước nữa mới tết búi được, không biết tóc Tư Tư dài ra chưa? Đứa bé đó không ở nhà, chẳng biết có được ăn no không? Thiếp nghe nói thái tử vì hưởng ứng sách lược tiết kiệm của triều đình, Đông Cung cấm ăn thịt rồi, Tư Tư làm sao sống thiếu thịt được?"

Vân Sơ bề Vân Loan và Vân Quan Quan lên, hai đứa bé lườm nhau, từ khi trong nhà có thêm một đứa, giữa hai đứa bé này như có sự cạnh tranh ngầm, Vân Sơ ở nhà là chúng quấn lấy, bế một đứa thì đứa khác không chịu, cứ bế là phải bế cả hai:" Nàng cứ yên tâm, con do ta dạy ra, học vấn có thể không tốt chứ nuôi bản thân no bụng thì không thành vấn đề."

Ngu Tu Dung quay sang lườm trượng phu:" Theo phu quân học bao nhiêu học vấn như thế chỉ để được ăn no bụng à?"

"Chứ sao, học vấn tốt hay không cũng được, ăn no mới là quan trọng, đúng không Vân Na..." Vân Sơ hỏi người chắc chắn sẽ hưởng ứng mình, hỏi xong không thấy trả lời, nhìn quanh phòng:" Mẹ con Vân Na đi đâu rồi."

Vân Quan Quan lập tức giơ tay:" A gia, cô cô đi cưỡi ngựa rồi."

Vân Loan chậm mất một bước, mũi thở phì phì vì giận.

Vân Quan Quan lè lưỡi ra trêu Vân Loan, nó mơ hồ nhận ra, ở nơi này nó không cần tỏ ra thông minh như ở nhà cũ để được chú ý có nhiều ưu đãi hơn, hình như ở đây trẻ càng ngốc càng sống tốt thì phải, cô cô chính là minh chứng. Nên nó không cần cố gắng thể hiện nữa, thoải mái làm theo ý thích.

Ngu Tu Dung lập tức quay sang nhìn Thôi ma ma, rít lên:" Đưa Hàn Sơn Nương của ta đi rồi à2"

Thôi ma ma không dám nhìn mắt Ngu Tu Dung, nhỏ giọng vâng.

"Mang đứa bé đó đi hóng gió à?”

"Vân Na tiểu nương tử nói, Hàn Sơn Nương khóc dữ quá, cưỡi ngựa chạy vài vòng là được." "Hàn Sơn Nương khóc là vì dạ dày không thoải mái, dạ dày không thoải mái là vì nó cho Hàn Sơn Nương ăn thịt ... Vân Na không hiểu, ngươi chẳng lẽ còn không hiểu." Ngu Tu Dung xỉa tay vào đầu Thôi ma ma, giọng mỗi lúc một lớn:

Thôi ma ma đời này chưa từng từ chối Vân Na cái gì, bảo bà ta trông coi Vân Na chẳng thà đừng bảo.

Khi Ngu Tu Dung lo lắng an bài gia đỉnh đi tìm Vân Na thì Vân Na bế Hàn Sơn Nương về, hai mẹ con trông khỏe khoắn lắm, má đỏ hây hây, Hàn Sơn Nương còn cười khanh khách.

Vân Na hoàn toàn không nhận thức được sai lầm của mình, nhưng vừa bước qua cửa liền phát hiện chuyện không ổn ngay, lập tức nhét Hàn Sơn Nương vào lòng Ngu Tu Dung:" Đứa bé này thích cưỡi ngựa lắm."

Vân Quan Quan len lén nhìn Ngu Tu Dung, xem mẹ có đánh chết cô cô không? Cái nhà này rất ưa dùng bạo lực giải quyết vấn đề.

Ngu Tu Dung lấy trán áp vào trán Hàn Sơn Nương cảm thụ nhiệt độ, thấy đứa bé này không vấn đề gì cả, miệng tươi cười với Hàn Sơn Nương, giọng lạnh băng nói với Vân Na:" Muội còn dám mang Hàn Sơn Nương đi cưỡi ngựa, cẩn thận ta đánh gấy chân."

Từ bé Vân Na bị tẩu tử dùng cành trúc đánh chân vô số lần rồi, nhưng mà chưa lần nào bị đánh gãy chân, cho nên câu này sức uy hiếp với nàng rất thấp, cơ bản nghe tai nọ xọ tai kia, cuối cùng vẫn là thích làm gì thì làm.

(*) Cha tôi năm 76 đi mang nước cho khu hạn hán kể lại, nhiêu vùng quê khi đó nghèo lắm, kể mọi người không tin đâu - Kiết Dữ 2.
Bình Luận (0)
Comment