Q6 - Chương 187: Các ngươi đã phế rồi.
Q6 - Chương 187: Các ngươi đã phế rồi.Q6 - Chương 187: Các ngươi đã phế rồi.
Vân Sơ chẳng hứng thú xem huynh đệ Vũ thị bị ăn đòn, trở về công giải xem văn thư, vừa mở ra một bức đã cau mày, là công văn công bộ gửi tới, lời lẽ gay gắt, nói phương án xây dựng Thiên Xu đã được công bộ tượng tác và Lạc Dương quyết định, yêu cầu y không được can thiệp vào.
Mối quan hệ của y với triều đường hiện giờ khá căng thẳng, gần như cái gì y đề xuất ra là bị phản đối, nói rộng hơn đây là chia rẽ giữa quan viên Trường An và Lạc Dương.
Điều này khiến không ít công việc ở Trường An bị lỡ dỡ.
Đang nghĩ xem có nên tiếp tục viết tấu lên triều hay không thì đúng lúc này Lý Thừa Tu tới, hắn xin lên Ly Sơn bảo vệ cha già.
Vân Sơ không khuyên can, có những chuyện không ngăn cản được, đối với Lý Thừa Tu, ở bên cạnh cha già sắp chết còn quan trọng hơn mạng sống của hắn.
Tất nhiên Vân Sơ không thể để đệ tử mình rơi vào cảnh bất trung bất hiếu, nếu lúc này người đợi chết ở biệt việt Ly Sơn là cha y thì y cũng đi.
"Mỗi lần vào thăm cha ngươi, nhớ là nhất định phải đeo khẩu trang, khẩu trang phải ngâm thuốc sát trùng phơi nắng. Ngoài ra ống tay áo, ống quân phải buộc chặt vào, cả cổ áo nữa."
"Phân nước tiểu của cha ngươi phải được thu gom, trải vôi sống xử lý."
"Tuyệt đối không được dùng nước trên Ly Sơn tắm rửa, củ quả trên đó không được ăn, mọi thứ đều phải đun sôi nấu chín."
"Khi ngươi đi mang theo lều, dựng lều trước cổng biệt viện, hạn chế số lần và thời gian vào thăm cha người."
"Còn nữa, nghe lời Lão Hà, ông ta không sao thì ngươi cũng không sao."
Lý Thừa Tu chăm chú lắng nghe lời Vân Sơ, lòng đầy chờ mong hỏi:" Cha đệ tử sẽ không sao chứ?" Vân Sơ lắc đầu:" Ngươi phải có sự chuẩn bị tâm lý."
Lý Thừa Tu nghe vậy ủ rũ đánh xe ngựa rời Trường An, tới Ly Sơn làm tròn chữ chiếu.
Vân Sơ đứng ở cửa quan giải nhìn theo rất lâu, trong lòng mơ hồ có chút hâm mộ, nhớ tới Tắc Lai Mã ở Tây Vực, mẹ không chịu tới Trường An làm y không yên, các khác đã đành đi, điều kiện y tế nơi đó thực sự là quá kém.
"Quân hầu, tại hạ có một chuyện không hiểu, xin quân hầu giải đáp." Giọng của Vũ Thừa Tự đột nhiên vang lên:
Vân Sơ quay sang, tên này đi còn không thẳng được, lưng lom khom, chẳng biết việc gì không nằm dưỡng thương mà đi tìm mình như thế, thậm chí quên luôn cả sợ hãi giành với mình nữa:" Chuyện gì?"
"Vì sao huynh đệ bọn ta bị trách phạt?" Vũ Thừa Tự gần như nghiến răng nói câu này, giọng điệu đầy vẻ không cam lòng:
"Không hỏi vì sao ta không bị trách phạt à?"
"Quân hầu không bị trách phạt là do bản lĩnh của ngài, nhưng nói huynh đệ bọn ta không trông coi tốt Ôn Tuyền Cung chẳng phải vô lý sao? Mãnh tướng như ngài xông vào, ai có thể ngăn cản chứ?"
"Đừng trách người khác, lỗi là của các ngươi." Vân Sơ nhắc lại:" Còn nhớ ta bảo các ngươi đoán một câu đố không?"
"Nhớ, quân hầu ngài túc trí đa mưu, huynh đệ bọn ta không phải là đối thủ nên lựa chọn không tiếp chiêu, làm việc trong quy củ là biện pháp tốt nhất."
"Rõ ràng là hoàng hậu kỳ vọng các ngươi cao hơn là làm việc trong quy củ, không vượt quy củ thì dễ thôi, các ngươi bị đánh đòn là do năng lực không đủ, không thể trách ai được."
Vũ Thừa Tự vẫn không phục:" Nếu xảy ra sai lầm thì sao?"
Vân Sơ quay sang nhìn hắn, trước kia cứ cho rằng huynh đệ nhà này chẳng có chút bản lĩnh nào, nhưng xem ra không phải hạng phế vật:" Ngươi có một vị hoàng hậu cô cô còn sợ sai lầm sao? Có lẽ cô cô ngươi phái các ngươi đi làm việc để mài rũa tâm tính và bản lĩnh của các ngươi. Nếu lo các ngươi làm sai, chẳng lẽ cô cô ngươi lại không tìm ra được thần tử hơn các ngươi làm việc này à?"
Vũ Thừa Tự suy nghĩ hồi lâu, có vẻ thừa nhận lời này, thi lễ với Vân Sơ:" Đa tạ quân hầu chỉ giáo, ta vẫn còn một nghi vấn nữa, không biết có thể..."
Vân Sơ phất tay:" Hôm nay trong lòng buồn bực, ngươi hỏi đi, coi như ta giải tỏa khó chịu trong lòng."
"Vì sao quân hầu đánh huynh đệ bọn ta?"
"Chuyện này à? Chuyện đấu tranh chính trị bình thường thôi, hoàng hậu muốn đồi dưỡng huynh đệ các ngươi để dùng, ta lại xung đột với hoàng hậu, nên có cơ hội tất nhiên là sẽ ngăn cản. Đánh huynh đệ các ngươi, khiến huynh đệ các ngươi phải sợ ta, thông thường mà nói, kẻ sợ vỡ mật rồi thì không dùng vào việc lớn được."
Vũ Thừa Tự trô mắt:" Vì sao ngài lại nói ra?"
Vân Sơ thản nhiên:" Các ngươi bị ta đánh phế luôn rồi, nói cho ngươi biết thì có sao?"
Vũ Tam Tư nấp sau cây nghe trộm, nhảy ra chỉ Vân Sơ:" Ta không sợ ngươi."
Vân Sơ quắc mắt bước tới một bước, Vũ Tam Tư hét lên, ngấp vội sau cây, đến Vũ Thừa Tự cũng nhịn đau lùi liền ba bước.
"Ngươi xem, huynh đệ các ngươi đã sợ ta tới tận xương tủy rồi, mặc dù trong lòng các ngươi nói với bản thân đừng sợ, nhưng thân thể các ngươi phản ứng nhanh hơn suy nghĩ."
Vân Sơ vỗ vai Lý Thừa Tự:" Nghe lời ta, sau này làm việc gì mà phải đối đầu với ta cứ né tránh là lựa chọn tốt nhất cho các ngươi."
Vũ Thừa Tự mặt đỏ bừng vì xấu hổ, nắm chặt tay lại:" Ta không tin."
"Đợi sau này đối đầu với ta, các ngươi sẽ tin thôi, giờ tránh đường, ta phải đi ăn trưa rồi."
Vân Sơ tới nhà ăn, trù nương béo lập tức mang lên một con gà quay, còn dùng mỡ do gà quay chảy ra để nấu một bát canh.
"Triều đình đã ra lệnh, quan phủ ăn cơm công quỹ không được có thịt mà."
Trù nương béo cười tít mắt giải thích:" Vừa nghe Thẩm chủ bạ nói, triều đình hạ lệnh mới, gà không tính là thịt."
Vân Sơ gật gù:" Vậy cho mỗi người một suất gà nướng, tính cho ta."
"Không cần tính cho huyện tôn đâu ạ, gần đây nhà bếp thặng dư nhiều, ngày ngày huyện tôn ăn cũng không sao."
Vừa vặn Thẩm Như ởi tới, Vân Sơ nói:" Các ngươi cũng thấy rồi đây, bây giờ luật lệnh gì cũng sửa soành sạch, không ra cái gì nữa."
"Bây giờ quốc thái dân an, bệ hạ cũng muốn cơm nước mọi người tốt hơn một chút thôi ạ"
"Quốc thái dân an à? Thế nên các ngươi một tháng dùng tới sáu trăm thếp giấy các loại phải không?"
Thẩm Như cười khan:" Giấy của huyện nha vừa bóng vừa đẹp, lại bắt mực tốt, thậm chí còn tốt hơn giấy hoa tiên bên ngoài. Huyện nha chúng ta nhiều người đọc sách nên dùng nhiều một chút."
"Còn cả giấy Tuyên Thành, có người phát hiện loại giấy này có hiệu quả ăn mực đặc biệt, dù là dùng mực tương nghỉ nhạt, cũng có thể vẽ ra tranh mực có ý cảnh sâu xa, vì thế mà..."
Vân Sơ cắt lời hắn:" Công tư phải rõ ràng, tuy nói là thứ không đáng bao tiền cũng không thể cứ thoải mái lấy từ nha môn được. Sau này giấy nha môn đóng dấu giấy dùng trong công tác cho ta."
Thẩm Như vâng lời, đây chỉ là chuyện nhỏ của huyện nha, hắn biết huyện tôn làm thế là vì vừa rồi trên công báo có nói, quan phủ nhiều nơi nghèo tới mức đến cả giấy dùng làm việc cũng không đủ, nên mới nhắc tới chuyện giấy công dụng.