Q6 - Chương 191: Để xem đệ tử của ai hơn.
Q6 - Chương 191: Để xem đệ tử của ai hơn.Q6 - Chương 191: Để xem đệ tử của ai hơn.
Từ khi Vân Sơ từ bỏ chức vị thái phó chẳng hề được hoàng đế chính thức bổ nhiệm nhưng lại được mọi người thừa nhận, tin tức của y không còn linh thông nữa.
Không phải Lý Hoằng cắt đứt liên hệ với y, mà là Vân Sơ chủ động xa cách hắn.
Quan hệ quân thần là thứ quan hệ nhân tế phức tạp nhất trên đời, từ xưa tới nay chưa từng có ai giữ được cân bằng ở mối quan hệ này. Vân Sơ không cho rằng mình cao hơn người một bậc, vì thế trước khi Lý Hoằng chính thức thành quân, y xác định mối quan hệ quân thần của họ.
Tấm gương tày liếp còn đó, Trường Tôn Vô Ky có thể nói đã dốc hết tâm huyết cho Lý Trị, mối quan hệ này còn có cả sự gắn bó máu mủ, còn thân thiết hơn cả Vân Sơ với Lý Hoằng, kết quả thế nào? Lý Trị giết cả nhà ông ta.
Nguyên nhân có một, Trường Tôn Vô Ky không đứng đúng vị trí của mình, kể cả khi Lý Trị đã làm hoàng đế rồi, vị trí giữa hai bên đã thay đổi, ông ta vẫn cho rằng Lý Trị ít tuổi, thiếu kinh nghiệm, cần trưởng bối như ông ta dẫn dắt.
Trời ơi, Vân Sơ chẳng hiểu ông ta nghĩ cái gì nữa, chẳng lẽ ông ta không có tuổi thơ à? Bọn trẻ con bình thường đã rất ghét người lớn chỉ huy bọn chúng rồi, nói gì tới thể loại độc đoán như hoàng đế.
Cho nên kết cục của ông ta cũng chẳng có gì là lạ.
Trường Tôn Vô Ky chất không đất chôn, Vân Sơ hắn làm sao mà thoát được.
Bị cắt đứt tin tức từ cao tầng với Vân Sơ mà nói không phải là vấn đề gì lớn, vì có Ôn Nhu rồi.
Mặc dù mối quan hệ của Ôn Nhu với đại trạch Ôn thị cũng rất phức tạp, người ở đại trạch viện không muốn hắn cắt đứt hoàn toàn lập môn hộ riêng, cũng không muốn hắn quay về giành mất quyền lực, song thăm dò chút tin tức thì không thành vấn đề.
Ba ngày sau, Vân Sơ từ chỗ Ôn Nhu biết được, khởi nguồn của Hoàng Hà đại hoàn tuyến chính là một tiểu thư sinh của thái học, năm nay mới chỉ mười sáu tuổi, tên - Diêu Sủng. Theo như điều tra của Ôn Nhu với Diêu Sủng, hắn là người Thiểm Châu, cha là Diêu Ý, quan tới U Châu đô đốc, mẹ là Lưu thị con của Tương Châu trưởng sử Lưu Chí Quý, tộc thúc là Diêu Hoàn Tố làm chưởng quầy cấp một của sở giao dịch Lạc Dương.
Diêu Sủng khi nghỉ Tết về Lạc Dương bái phỏng tộc thúc, thấy tộc thúc vì chuyện sở giao dịch sụp đổ mà không vui liền hỏi nguyên cớ.
Sau khi biết ngọn nguồn, Diêu Sủng chỉ ra, sở giao dịch chỉ là nơi mua bán khống, chẳng những bị bên mua ép buộc, còn bị bên bán chèn ép, bị cả tác động từ thay đổi của triều đình.
Đó không phải là chỗ làm việc đáng tin cậy.
Nếu như muốn sở giao dịch đứng vững thì phải khống chế được một bên mua hoặc bán.
Khống chế người bán là quyền lực của hoàng đế, không thể xâm phạm, vậy chỉ còn đường khống chế người mua thôi.
Trọng điểm khống chế người bán nằm ở khống chế hàng hóa, trước tiên trong tay có hàng đã.
Mỗi địa phương đều có thế lực của mình, tuy thế lực này không lớn, nhưng không phải cơ cấu như sở giao dịch có thể nuốt được họ. Huống hồ Đại Đường lớn như thế, muốn khống chế những thế lực này, còn khó hơn thay triều đổi đại.
Dưới tình huống đó, Diêu Sủng cho rằng, hàng hóa cũ không khống chế được, vậy thì phải khống chế nguồn hàng mới.
Xét thấy thái tử thiết lập nông trường khắp Đại Đường, Diêu Sủng cho rằng chọn nơi thích hợp kết hợp với sở giao dịch tự sáng tạo ra hàng hóa.
Có như thế sở giao dịch mới có căn cơ thực sự của mình, mà không phải bị gió lay cỏ động làm ảnh hưởng, từ đó tạo thanh một sản nghiệp có thể lưu truyền lâu dài.
Nhìn việc này đủ mọi phương diện có thể kết luận, không có âm mưu quỷ kế nào trong chuyện này, thuần thúy là ý tưởng của một thiếu niên. Nhưng thiếu niên đó lại khiến cả Vân Sơ, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt phạm phải sai lầm trong phán đoán, người này có thể nói là thiên tài rồi. Nghe xong Ôn Nhu kể, Vân Sơ trầm ngâm:" Ngươi thấy chuyện này thế nào?"
Không ngờ Ôn Nhu lại trả lời chẳng liên quan:" Ta tự thấy mình bác học đa tài, có thể tới thái học làm một giáo dụ, ngươi thấy sao?"
Vân Sơ trố mắt:" Chẳng phải ngươi nói thái học là chuồng gia súc, trong đó toàn ngựa hí trâu kêu à?”
"Thì đúng thế, bây giờ ta cũng nghĩ như vậy, nhưng mà trong chuồng gia súc có một con trâu vạn cân, hoặc là một con ngựa quý, ta muốn tới xem sao. Tên tiểu tử Diêu Sủng này có tâm nhìn lớn, mưu sự chu toàn, nhạy bén thời cuộc, không giống mấy tên hủ nho hay chỉ trích ngươi trong thương hại nông, đúng là hiếm có. Nếu hắn có thực tài chứ không phải có cái miệng thì ta muốn làm sư phụ hắn."
"Loại người này tính khí thường không tốt lắm, hơn nữa ngươi tự tới cửa đòi làm sư phụ người ta, không sợ người ta xem thường à?”
Ôn Nhu cười nham hiểm:" Cho nên ta muốn dùng ba thằng nhãi Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự tác động một chút."
Vân Sơ hứng thú hỏi:" Ngươi dùng bọn chúng làm gì?"
"Ngựa quý gặp ngựa quý sẽ thế nào?"
"Ta không biết, nhưng con ngựa mận chín của ta mà gặp con ngựa quý khác nó sẽ xông lên cắn đấy."
"Thế nên ta mới để bọn chúng gặp nhau xem sao, cũng là cơ hội kiểm nghiệm chút đệ tử của ngươi." Ôn Nhu gập ngón tay tính:" Luận về toán học, kiến thức thực tế, ba thằng nhãi đó nghiền nát Diêu Sủng. Về võ học thì một mình Quang Tự có thể đánh ba tên Diêu Sủng. Có điều về mặt kinh thư thì ba thằng nhãi này sẽ thua kém, ngươi dạy bọn chúng lý luận chứ không phải bản thân sách vở. Tính ra hai bên cân bằng."
" Về tâm nhìn, ta lần đầu tiên mới thấy một tên tiểu tử có tâm nhìn xa như vậy, có khi ăn đứt ba đứa đệ tử của ngươi đấy."
"Nói trước không được tranh với lão tử."
Không ngờ Diêu Sủng khơi lên lòng mến tài của Ôn Nhu như thế, có điều Vân Sơ khit mũi:" Tranh với ngươi làm gì, tên tiểu tử đó có vẻ không tệ, song chưa chắc hơn Vân Quan Quan kìa.'
"Ngươi sủng ái đứa con tư sinh này nhỉ?" Ôn Nhu giọng giễu cợt:" À cũng phải thôi, xét thân phận của ngươi thì đây là truyền thống, đáng tiếc nha đầu đó lại là nữ tử."
Vân Sơ không để ý tới lời khiêu khích của Ôn Nhu, cười nhạt:" Nữ tử thì sao, môn hạ của lão tử dù nữ cũng ăn đứt thiên hạ rồi."
"Được lắm!" Ôn Nhu vỗ bàn:" Thế thì ta tới Thái học làm giao dụ một thời gian, nói miệng vô ích, như ngươi hay nói đấy, lấy thực tế nói chuyện, xem đệ tự của ai hơn ai."
Từ khi biết kế hoạch khai thác Hoàng Hà chỉ là một sự hiểu lầm, Vân Sơ liền an bài Tằng Phúc chính thức tham gia vào kế hoạch khai thác mới mẻ này.
Kế hoạch của Diêu Sủng nhìn chung còn thô sơ lắm, lại gây hại không nhỏ tới Trường An, nên bọn họ còn cần tính toán bỏ đi cái hại chọn lấy cái lợi.
(*) Diêu Sủng là thừa tướng thời Đường Minh Hoàng, được coi là người có công lớn nhất cho giai đoạn thịnh thế thời này.