Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1422 - Q6 - Chương 192: Thế Giới Của Người Trẻ Tuổi. (1)

Q6 - Chương 192: Thế giới của người trẻ tuổi. (1) Q6 - Chương 192: Thế giới của người trẻ tuổi. (1)Q6 - Chương 192: Thế giới của người trẻ tuổi. (1)

Sáng hôm đó Diêu Sủng thấy mí mắt mình giật liên hồi, bất kể hắn dùng nước nóng ấp lên mặt hay là dùng nước lạnh rửa cũng không có hiệu quả. Hắn cũng không tin vào điềm gở gì, chỉ thấy mí mặt phải giật làm hắn phân tâm, không chuyên tâm vào học tập được.

Sau khi tới Thái học, hắn phát hiện ra Trương Đình hay ngồi bên cạnh hắn không thấy đâu nữa, thay vào đó là một tên béo mặc lục bào. Tên béo đó phải to lớn gấp rưỡi hắn, thô tục cực, người khác đang chuẩn bị bài vở, chuẩn bị lên lớp, chỉ có tên béo lẫn cầm miếng bánh, ăn rất võ lễ, nhận về không biết bao nhiêu ánh mắt kỳ thị.

Tên béo lục bào thấy Diêu Sủng cứ nhìn mình liền đưa cái bánh đã ăn một nửa tới:" Muốn ăn à?"

Đó chính là Địch Quang Tự, được Ôn Nhu lựa chọn làm tướng tiên phong.

Diêu Sủng nén giận trước hành vi ngang nhiên của Địch Quang Tự:" Quân tử không ăn đồ bố thí."

Địch Quang Tự nhét luôn nửa cái bánh còn lại vào mồm, nhai nhồm nhoàm:" Bọn ngốc mới chú ý nhiều thế."

Diêu Sủng đang tuổi thiếu niên kích động, đứng bật dậy:" Ngươi nói cái gì?"

Địch Quang Tự ngồi yên tại chỗ chẳng sợ hãi nhìn thân hình gầy tong teo như que củi của Diêu Sủng:" Nói ngươi ngốc, không hiểu à?"

Diêu Sủng siết chặt nắm đấm:" Đợi tan học xem lão tử xử lý con lợn béo ngươi ra sao."

"Ngươi không đánh được ta đâu."

"Ha ha ha, ta tám tuổi luyện võ, nóng lạnh không nghỉ, chuyên môn đánh thứ lợn béo không biết sống chết như ngươi."

Địch Quang Tự chỉ mặt Diêu Sủng:" Ngươi đánh ta cũng được, nhưng nói trước, muốn dừng thì phải xem ta có đồng ý hay không." "Còn nữa, là ngươi khiêu chiến ta trước, cũng là ngươi gọi ta là lợn béo, đánh thua rồi không được gọi cha mẹ."

"Nực cười, tới khi đó xem ai gọi cha mẹ." Diêu Sủng thấy mình khổ luyện tám năm đánh một con lợn béo chẳng là gì, rộng lượng vỗ vai Địch Quang Tự:" Không bỏ trốn, dám đối diện, khá đấy, xem như ngươi cũng là một trang hảo hán, tan học lão tử tha cho ngươi một con đường sống, không đánh vào mặt ngươi."

"Rất tốt, ta cũng không đánh mặt ngươi."

Không ai chú ý tới bọn họ, chuyện đánh nhau trong Thái học phổ biến lắm, mười cuộc tranh luận thì một nửa kết thúc bằng nắm đấm, vì cơ bản khó dùng lý lẽ thuyết phục đối phương.

Các bác sĩ thái học giảng bài nghìn lần như một, học sinh nào thông minh một chút liền hiểu, các bác sĩ sở dĩ giảng bài khô khan nhàm chán như thế là để liên tục củng cố nội dung họ giảng, để đám học sinh từ lời họ nói, họ giảng tạo thành thế giới quan giống bọn họ.

Học tập kiểu này với Địch Quang Tự và Diêu Sủng mà nói chẳng khó khăn gì, chẳng cần chú tâm nghe giảng vẫn ứng phó dễ dàng với câu hỏi của họ.

Hết giờ học, Diêu Sủng nhanh chóng thu dọn sách vở, ngoắc tay với Địch Quang Tự lề mà lề mề:" Đừng nghĩ cách bỏ trốn, nếu không ta gặp ngươi lần nào đánh lần đó. Hẹn ngươi ở rừng trúc."

Địch Quang Tự nhìn theo bóng lưng hiên ngang của Diêu Sủng, hơi xoay cổ một chút, xương cổ nó liền kêu răng rắc, tay bóp lại, đốt ngón tay lấp bốp như đỗ rang.

Đôi bàn tay nần nãn thịt đấm vào nhau lẩm bẩm:" Không được đánh mặt à, chán chết."

Giữa thái học và thái miếu có một rừng trúc, ở Trường An, có rất nhiều khoảnh rừng trúc như thế, mảnh rừng trúc này không rộng lắm, chỉ năm mẫu.

Vì phía thái miếu luôn có binh sĩ thủ vệ, cho nên đám thái học sinh cũng không thích tới nơi này lắm.

Năm Vĩnh Huy, hoàng đế hạ chiếu coi gấu khoang là điềm lành, không cho đánh đập giết nó, thế nên lâu dần chúng không sợ con người nữa, thành Trường An có rất nhiều gấu khoang, do chúng từ rừng núi mò vào.

Nguyên nhân đơn giản thôi, nơi này có nhiều thức ăn.

Cứ nơi nào có rừng trúc là nơi đó có gấu khoang, rừng trúc gần thái miếu này tất nhiên cũng có vài con. Vì chúng trông rất đáng yêu, lành tính, nhiều nhà muốn nuôi đấy, nhưng nhanh chóng nhận ra, trong nhà nuôi không nổi thứ ăn tối ngày này, đành thả chúng ra rừng trúc gần nhà, thi thoảng vẫn cho chúng ăn hoặc chơi với chúng.

Thế nên gấu trúc Trường An tồn tại dưới trạng thái bán hoang dã.

Mấy con gấu khoang suốt ngày chỉ nhàn nhã ngồi nhai trúc này hiện giờ toàn bộ chạy ra khỏi rừng, cổ vươn dài nhìn vào trong.

Trong rừng thi thoảng phát ra tiếng la hét, tiếng nắm đấm đánh lên thân thể người thùm thụp.

Khi tiếng động trong rừng trúc dừng lại, bọn gầu mới vào trong rừng.

Chốc lát sau Địch Quang Tự vừa chỉnh lại y phục vừa từ rừng trúc đi ra, thấy con gấu khoang nhỏ nhìn mình chăm chú, liền cho tay vào lòng mò ra được cái bánh đã nát bét, đưa cả giấy gói tới trước mặt con gấu.

Mùi vị mật ong trong cái bánh tỏa ra làm ba con gấu to hơn cũng vây lấy, đầu kề sát đầu cùng ăn cái bánh nát.

Địch Quang Tự nhổ ra một ngụm nước bọt, thấy có máu, lẩm bẩm:" Thế mà nói là không đánh mặt, quân tử gì chứ!"

Cái bánh vốn chẳng có mấy, bọn gấu khoang ăn hết lại tiếp tục đi vào rừng trúc, chỉ có con gấu nhỏ tham ăn vẫn còn liếm giấy có dính mật ong.

Con gấu mẹ đi vào giữa rừng trúc, nơi này có mảnh đất trống, bình thường là chỗ bọn chúng ngủ, hôm nay có một người nằm trước rồi.

Người đó nằm im, con gấu mẹ liền đi tới ngửi ngửi, chẳng thấy có gì đặc biệt, liền nằm xuống bên cạnh, mấy con gấu khác cũng chẳng để ý tới hắn lắm, lăn quay ra ngủ. Tới khi con gấu nhỏ tham ăn kia vội vàng chạy vào, gấu mẹ nâng cái móng lớn của nó lên ôm con vào lòng cũng ngủ nốt.

Đám lang thang ở Trường An ngủ với gấu khoang là chuyện rất bình thường, nhất là vào mùa đông, chen chúc ngủ với chúng, dù là trời tuyết lớn cũng qua được. Vì thế mà người Trường An càng thích chúng, chúng cũng quen với việc có người trong ổ của mình.

Chỉ có điều trước kia người ta ngủ cùng gấu khoang chủ yếu là vào mùa đông, chứ mùa hè còn ngủ với thứ lông lá này thì chẳng thấy.

Diêu Sủng lờ đờ mở mắt ra khi bị bọn gấu làm mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nhìn rừng trúc cao che hết tâm mắt, hắn mới từ từ nhớ ra chuyện vừa xong.

Bị con lợn béo đánh ngất rồi.

Hắn nhăn mặt ngồi dậy, nhìn mấy con gấu xung quanh, trước tiên rút chân khỏi vòng tay con gấu nhỏ, vừa mới đứng lên thì hai chân mềm nhữn, ngã phịch trở lại. Lúc này hắn mới phát hiện toàn thân mềm oặt, không còn chút sức lực nào.

Xưa nay Diêu Sủng tự phụ võ công cao, ở thái học hắn cũng mấy lần đánh nhau, lần nào cũng chiến thắng, không ngờ lần này thua bởi một con lợn béo, còn ít tuổi hơn mình.

Người hắn ngã lên lưng con gấu mẹ, con gấu mẹ thịt dày còn chẳng có tí phản ứng gì, còn hắn cảm thấy cái lưng đó rắn chắc, không khác gì khi đánh vào người con lợn béo.

Con lợn đó quá khỏe.

Diêu Sủng cố nhớ lại quá trình giao thủ hôm qua, không thể không thừa nhận câu nói của người xưa, khỏe mạnh chẳng lo thiệt thòi là chính xác.

"Chẳng qua cũng chỉ có cái sức khỏe như trâu mà thôi."

Nằm nghỉ một lúc Diêu Sủng đã tìm ra cách đối phó được với Địch Quang Tự rồi.

Loạng choạng đứng dậy đi được vài bước, hắn nghe thấy tiếng con gấu mẹ gọi, quay đầu lại thì gấu mẹ vươn tay ra, miệng ư ử tựa hồ trách hắn không ngủ đi còn chạy lung tung làm gì. "Ngày mai sẽ có một con lợn béo tới ngủ với ngươi."

Diêu Sủng vẫy tay tới thẳng chuồng ngựa.

Diêu Sủng vừa mới đi thì Ôn Nhu mặc một bộ thanh sam từ trong rừng trúc đi ra, gấu mẹ giật mình quay sang nhìn, hắn khom người thi lễ:" Làm phiền phu nhân nghỉ ngơi rồi, mỗ đi đây."

Nói ra do chơi với tên dã nhân Vân Sơ làm Ôn Nhu hư hỏng không ít, chứ nếu luận riêng mặt lễ nghi, hắn là bậc quân tử đường đường, đối nhân xử thế, không chê vào đâu được.

Đầu óc của hắn biến thái thật, nhưng chuyện đó thì không ảnh hưởng gì tới lễ nghi hết.
Bình Luận (0)
Comment