Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1423 - Q6 - Chương 193: Thế Giới Của Người Trẻ Tuổi. (2)

Q6 - Chương 193: Thế giới của người trẻ tuổi. (2) Q6 - Chương 193: Thế giới của người trẻ tuổi. (2)Q6 - Chương 193: Thế giới của người trẻ tuổi. (2)

Lại nói Địch Quang Tự trở về Vân gia ăn tối, Vân Sơ nhìn thấy khóe miệng của nó thâm tím, liền hỏi:" Tên Diêu Sủng đó võ nghệ không tệ à?"

Vân Cẩm nghe vậy nhẹ nhàng đặt bát xuống, đưa ánh mắt sắc lạnh quét sang, hỏi:" Ngươi đánh nhau với người ngoài, lại còn để thua à?"

Địch Quang Tự rối rít xua tay:" Không phải đâu, ta đánh thắng mà, đấy là mồi nhử đấy, ta không đánh hết sức, nhường hắn, để hắn cho rằng chỉ kém hơn ta một chút, nỗ lực là có thể đánh ngang hoặc đánh bại ta rồi."

Vân Cẩm ồ khẽ, tiếp tục cầm bát lên ăn, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt như mọi ngày, rõ ràng không hứng thú tham gia câu chuyện nữa.

Vân Sơ thương hại nhìn Địch Quang Tự, vì một câu nói tiểu tử này khổ rồi, cổ vũ:" Đợi ngươi lớn thêm, vóc dáng này sẽ là ưu thế rất lớn, mặc giáp vào, dù Vân Cẩn với Ôn Hoan cộng lại cũng không đánh lại được đâu."

"Đệ tử không thích quân ngũ."

"Muốn học cha ngươi sao, e là khó đấy, về hình pháp, ta cũng không bằng cha ngươi."

Địch Quang Tự vẫn lắc đầu:" Đệ tử muốn học Ban Định Viễn, làm hiệp sĩ độc hành."

Vân Sơ cười:" Không ngờ Tiểu Trư Nhi có chí hướng xa như vậy, có điều cha mẹ ngươi sẽ thương tâm đấy."

"Không thương tâm ạ, đệ tử chỉ đi một chuyến."

Ôn Hoan tham gia câu chuyện:" Hay là mai để ta đi cho, trông mặt ngươi bị đánh thành ra thế này, ta không đành lòng."

Vân Cẩn nói:" Ăn cơm của ngươi đi, đó là chuyện của Quang Tự, cha ngươi giao việc cho hắn làm tức là hắn có thể làm được, ngươi phải tin tưởng huynh đệ."

Ôn Hoan tò mò hỏi Vân Sơ:" Sư phụ, cha đệ tử vì sao coi trọng tên Diêu Sửng đó thế?" "Cha ngươi nói với ta, hắn có tài tể phụ."

"Sư phụ cũng nghĩ thế à?"

Vân Sơ gật đầu:" Nhìn kế hoạch vành đai Hoàng Hà mà hắn đề xuất, người này không chỉ có tâm nhìn xa, còn có tham vọng lớn."

Ôn Hoan tính thích so bì, hỏi ngay:" So với bọn đệ tử thì sao?"

Vân Sơ xoa đầu Ôn Hoan:" Các ngươi là nhân, hắn là tài, không thể đặt cạnh nhau mà so sánh."

Ôn Hoan chưa thỏa mãn với câu này:" Đệ tử không thích cách nói siêu phàm thoát tục đứng ngoài phân tranh."

"Kệ ngươi thích hay không, dù sao ta dạy thế đấy."

Vân Cẩn thấy phụ thân hôm nay tâm tình vui vẻ, cũng nói:" Đạo nung sứ thiên biến vạn hóa, con rất thích, đợi vượt qua được đỉnh cao này, con muốn vượt qua ngọn núi khác, có được không?”

" Mặc kệ con."

Vân Cẩn gật đầu, tiếp tục ăn cơm, nó thấy cha nói rất đúng, cha làm việc cha có thể làm, mình làm việc mình thích làm, thế là được, mình đúng là hỏi dư thừa.

Đối với mấy đứa nam hài, Vân Sơ xưa nay không khách khí gì hết. Đợi Vân Quan Quan nhõng nhão muốn Vân Sơ gắp cho nó một viên thịt viên chiên hơi xa, Vân Sơ lập tức trở nên ôn nhu, gắp liền cho nó hai viên đặt vào bát gỗ.

Thế là Vân Loan lại ghen ty muốn được cha gắp thức ăn cho, Vân Cẩm không hài lòng mắng đệ đệ.

Bàn ăn thế là lại ầm ï như mọi khi.

Dạy con thế nào là chuyện của trượng phu, tốt hay xấu đều là phúc báo hay tội nghiệt của trượng phu, Ngu Tu Dung không can thiệp nhiều, nàng chủ yếu dạy chúng biết quy củ, nhưng mà quy củ nàng dạy cũng đang lung lay dữ dội.

Tất cả bắt đầu từ khi Vân Na trở về, nha đầu đó rất đáng đánh đòn, không ngờ vừa rồi kiếm về một con cừu sừng cong cực lớn, nói là chuẩn bị cho Hàn Sơn Nương cưỡi. Không chỉ thế, Vân Na còn lấy mông Vân Quan Quan làm trống.

Đó là hành vi thiếu quy củ, thiếu giáo dưỡng, chẳng lẽ còn muốn dạy Hàn Sơn Nương bò tới bụng cừu mẹ, tranh sữa với cừu con mới được à?

Vân Na không biết nguy hiểm tới gần, vì chỉ cần khi ăn cơm, nàng tỏa ra hào quang thánh khiết, đối với thức ăn, nàng chưa từng lãng phí.

Ngu Tu Dung muốn giáp huấn Vân Na, nhưng Vân Cẩm ngồi chen vào giữa nàng vào Vân Na, đứa khuê nữ này rõ ràng không muốn nàng dùng cách thô bạo đối xử với cô cô của nó.

Một cái nhà, vạn cá tính, may mà mọi người đều một lòng duy trì cái nhà này, Ngu Tu Dung cũng dần phải học cách chấp nhận, thôi vậy, thế cũng tốt, không cần bới lông tìm vết cho phiền. Với Ngu Tu Dung mà nói, niềm vui lớn nhất của nàng chính là nhìn cả nhà quây quần bên bàn ăn thế này, vậy là đủ rồi.

Tiếc là Tư Tư lại không có nhà ...

Ngày thứ hai, Diêu Sủng không giữ được lời hứa với gấu mẹ.

Ngày thứ ba, Diêu Sủng vẫn ngủ với đàn gấu.

Ngày thứ tư ...

Ngày thứ năm...

Tới ngày thứ mười, Diêu Sủng tuyệt vọng, hắn phát hiện ra, hình như mình đúng là không đánh được Địch Quang Tự. Ngày hôm đó sau khi ngủ cả đêm với nhà gấu mẹ, hắn chuẩn bị nói chuyện tử tế với Địch Quang Tự.

Tới phòng học, hắn thấy Địch Quang Tự đang dọn dẹp bàn học, tựa hồ chuẩn bị đi, vội vàng chạy tới tóm lấy tay hắn, nhất thời không biết nói gì:" Ta, ta..."

Địch Quang Tự đã cho hết đồ vào cặp da trâu:" Hôm nay ta sẽ đi."

"Wì sao ta lại đi?"

"Ta cứ nghĩ học tử trong Thái học đều là hào kiệt, không ngờ nơi này toàn người kém cỏi, bài giảng ở đây làm ta buồn ngủ, lão sư giảng giải linh tinh chẳng ai phản bác, nghe theo như bọn ngốc ... Ta đúng là ở trong phòng lan lâu nên không thấy nó thơm... Trước khi ta không kìm được tức giận mà đánh người khác, thôi thì đi vậy.

Diêu Sủng ngẩn người:" Phòng lan ở đâu, xin Địch huynh dẫn ta đi xem."

"Bằng vào ngươi á?"

Địch Quang Tự lắc đầu, đeo ba lô hai quái lên lưng, sải bước rời phòng học, chẳng hề có chút lưu luyến nào với cái nôi của người làm quan.

Lần đầu tiên trong đời Diêu Sủng thấy, mình tới thái học khả năng không đúng chỗ.

Ngơ ngơ ngác ngác ngồi trong lớp, ngay cả hôm nay đổi bác sĩ, hắn cũng không biết.

Tới khi bị Ôn Nhu gọi tên, đánh cho năm gậy vào tay, Diêu Sủng mới từ trong hoang mang tỉnh lại, cung kính thi lễ với Ôn Nhu:" Học sinh thường nghe nói trời có chín tầng, nếu thái học là tâng đầu tiên, không biết tâng còn lại ở đâu?"

Số học sinh khác đều cười, cho rằng không bình thường, chỉ Ôn Nhu nghiêm túc nói:" Trên đời có một loại chim, tên là côn bằng, khi nó bay lên, che kín trời đất, xuống biển thành công, có thể nổi sóng cao qua núi."

"Dù trời có chín tầng thì sao nào?"

"Quan trọng là ngươi, nhục thể xác phàm, nách chẳng có cánh, biết ở đâu cũng đâu có ý nghĩa gì với ngươi?"

"Nhưng con người vốn không có cánh."

"Lấy mộng mà làm ngựa, rong ruổi thiên hạ, lấy lông vũ làm y phục, trú trên ngô đồng, lấy kiên trì làm cảnh, bay cao vạn dặm, khi đó mọi gian khổ mọi nỗ lực thành ngọt ngào, chính là bay tới chín tầng trời."

"Học sinh không sợ gian khổ, xin tiên sinh cho biết phải làm sao?"

"Đi theo ta..."
Bình Luận (0)
Comment