Q6 - Chương 194: Thế giới của người trẻ tuổi. (3)
Q6 - Chương 194: Thế giới của người trẻ tuổi. (3)Q6 - Chương 194: Thế giới của người trẻ tuổi. (3)
Ngày hôm đó người dân phường Tấn Xương nhìn thấy Ôn Nhu trọc đầu dẫn một thiếu niên tập tễnh đi quanh phường, xem bố cục trong phường, xem kênh ngầm, thi thoảng vào cửa hiệu lương thực, vải vóc quan doanh ... Vào không mua, chỉ bảo chưởng quầy trực tiếp giới thiệu đặc điểm và tác dụng của cửa hiệu quốc doanh.
Ở phường Tấn Xương, Ôn Nhu là chủ nhân, đi tới đâu đều có người niềm nở chào hỏi, hỏi cái gì đều có người nhiệt tình giải thích.
Tới khi đại môn của chùa Đại Từ Ân ở trước mắt, bọn họ đi qua khu thương nghiệp trong phường, tiến vào khu dân cư, bầu không khí khác hẳn, ngõ nhỏ tĩnh lặng, gió thổi vi vu. Ôn Nhu nói với Diêu Sủng:" Thế nào, bố cục này của phường Tấn Xương so với vành đai Hoàng Hà mà ngươi kiến nghị ra sao?"
Diêu Sủng bấy giờ mới hiểu ra mục đích chuyến đi này, hổ thẹn chắp tay:" Vành đai Hoàng Hà của học sinh còn quá sơ sài."
"Đúng thế, phường Tấn Xương tuy nhỏ, nhưng đã tự tào thành vòng tròn vận hành của mình, từ sản xuất tại Khúc Giang tới tiêu thụ ở trong phường, có sự độc lập riêng. Người thiếu niên thường thích ý tưởng thiên mã hành không, thích thứ mới mẻ, nhưng nếu ngươi muôn thực hiện được nó thì cần phải có đôi tay nhà nghề."
Diêu Sủng vội hỏi:" Tiên sinh đã xem bố cục của học sinh rồi sao?"
"Đúng thế, đáng tiếc bố cục của ngươi rất lớn, cả thiên hạ chỉ có Trường An mới có năng lực hoàn thành mộng tưởng của ngươi. Ở lại đi, xem xem trong tương lai ngươi có thể làm nên đóa kỳ hoa rực rỡ gì."
"Chẳng lẽ Lạc Dương không thể thực hiện?"
"Lạc Dương tuy là tân đô, nhưng lại toàn thứ già nua cũ kỹ, Trường An tuy là thành cũ, nhưng lại có sức sống thiếu niên. Nếu ngươi không nhìn ra chuyện đó thì thật đáng thất vọng."
Diêu Sủng nhíu mày chốc lát:" Để học sinh suy nghĩ đã."
Ôn Nhu không vội, thong thả dẫn Diêu Sủng vào chùa Đại Từ Ân, dọc đường đi niệm phật hiệu chào hỏi đám sư huynh đệ, tới giờ ba người bọn họ vẫn còn chưa hoàn tục, số tiền nợ Phật môn mà không trả được thì làm sư suốt đời luông. Sau đó hai người lên tháp Đại Nhạn, từ trên tháp cao toàn bộ phường thị như ruộng rau lọt hết vào tâm mắt.
"Không quét sạch một phòng, sao quét cả thiên hạ, không trị được một thành, sao trị được quốc gia."
Diêu Sủng hít sâu một hơi, hắn liên hệ chuyện xảy ra với mình gần đây, hỏi:" Địch Quang Tự với tiên sinh là thế nào?"
Ôn Nhu cười:" Thân như cha con."
"Cho nên hắn đánh học sinh cũng do tiên sinh an bài sao?"
"Muốn có sắt tốt phải trải qua trăm nghìn lần trui rèn, phải tôi lửa, phải bỏ đi tạp chất, mới được sắt tốt. Lại thêm trăm lần rèn nữa mới được thép bách luyện."
Diêu Sủng nuốt nước bọt:" Tiên sinh nói thế tức là trừ Địch Quang Tự ra sẽ còn người khác tới trui rèn học sinh sao?”
"Không ngốc." Ôn Nhu gật gù:" Vừa vặn nhi tử của ta thấy ta quá coi trọng ngươi, nó không phục, cho nên đợi ngươi ở rừng trúc sau nhà ăn lớn. Ngươi đừng lo, nơi đó cũng có vài con gấu khoang, có thể ngủ cùng ngươi."
Diêu Sủng hừ lạnh:" Vì sao nhất định phải so võ nghệ?”
Ôn Nhu nhìn hắn thương hại:" Vì sao cái khác, ngươi thua càng thảm."
Tâm tính thiếu niên của Diêu Sủng nổi lên, hắn tự tin vào trí tuệ của mình còn hơn cả võ thuật:" Học sinh không tin."
"Khuyển tử là Ôn Hoan nhỏ hơn ngươi hai tuổi, các ngươi cùng là thiếu niên, tìm hiểu nhau một chút xem, thiếu niên mà phải có trái tim không chịu thua mới tốt. Đương nhiên, nếu ngươi sợ thì không đi cũng được."
"Dù học sinh biết đây là kế khích tướng, học sinh vẫn muốn biết chỗ bất phàm của lệnh lang."
Ôn Nhu phất tay:" Đi đi, chuyện khác đợi ngươi đánh xong hãng nói." Diêu Sủng quật cường nói:" Học sinh không hề có ý bái làm môn hạ tiên sinh."
Ôn Nhu cười to không hề để bụng:" Ta biết, nhưng mà đợi tới khi ngươi phát hiện ai cũng hơn ngươi, ngươi chẳng thể đánh được bất kỳ ai, ngươi sẽ chủ động cầu xin ta làm sư phụ ngươi. Nếu như ngươi không kiên trì được, dù ngươi quỳ xuống cầu xin, ta cũng chẳng nhận."
"Tìm ra anh tài mà dạy là chuyện vui vẻ, còn dạy phải loại ngu xuẩn là thống khổ, ta chỉ dạy anh tài thôi."
Diêu Sủng mắt trợn trừng trừng nhìn Ôn Nhu, nhưng làm thế chỉ tổ đau mắt chứ chẳng làm gì được người ta, hắn xoay người rời tháp Đại Nhạn, hướng thẳng tới rừng trúc. Lửa hừng hục cháy trong lòng Diêu Sủng nghĩ phải khiến tên tiểu tử Ôn Hoan phải ngủ với gấu khoang cả đêm, sau đó cười vào mặt Ôn Nhu.
Ôn Nhu chắp tay sau lưng thong thả rời tháp Đại Nhạn, tới Vân gia đại viện, từ chùa Đại Từ Ân tới cửa sau Vân gia rất gần, hắn đàng hoàng gõ cửa đi vào, chẳng cần leo tường.
Vân Sơ lúc này đang rửa bút lông trong thư phòng.
"Ha ha ha, thằng bé đó tự tin vào bản thân lắm." Ôn Nhu đi vào nhìn trên bàn là bản vẽ bố trí hoạt động xem lễ dựng Thiên Xu sắp tới, chuyện này không mấy liên quan tới hắn, nói:" Người trẻ tuổi thật tốt, biết rõ là sẽ thua vẫn mang theo hi vọng thắng lợi đi làm việc."
"Ôn Hoan thân pháp nhanh nhẹn, đi theo con đường linh hoạt, nếu có thể sửa cái tính thích động tác đẹp đế tiêu sái, tương lai có thể làm một hiệp khách giỏi." Vân Sơ đánh giá:
Ôn Nhu tò mò hỏi:" Thế so nó với ta thì sao?"
Vân Sơ vỗ võ vai hắn vài cái không nói gì cả.
Ôn Nhu cảm thán:" Xem ra thằng bé đó để ta đuổi chạy khắp sân là vì lòng hiếu thảo."
Vân Sơ gật đầu:" Đứa bé đứa đúng là rất hiếu thảo." Trước nay Ôn Hoan luôn là đứa bé hiếu thảo, cho nên khi biết Diêu Sủng được cha mình coi trọng, trong lòng nó cực kỳ không thoải mái. Cha phải coi trọng trượng tử như nó mới đúng, cũng chỉ có thể coi trọng nó.
Hôm nay trời rất nóng, bọn gấu khoang sợ nóng, chẳng con nào chịu ra ngoài ánh nắng, được cái rừng trúc ở cạnh bên kênh nước, nước này lại tới từ giếng sâu, chảy qua kênh ngầm, nên dù là mùa hè cũng mát lạnh. Hai con gấu khoang năm xưa Vân Sơ mang về đẻ ra ba đứa con, gia đình nhà gấu khoan khoái ngâm mình trong nước mát, nhìn hai người thiếu niên trừng mắt với nhau như gà chọi.
"Nếu ta đánh bại ngươi thì sẽ tìm ai khiêu chiến tiếp theo?" Diêu Sủng trực tiếp tỏ thái độ không để Ôn Hoan vào mắt, không đánh được con lợn béo to gấp rưỡi hắn, chẳng lẽ không đánh được tên còm nhom thấp hơn mình nửa cái đầu:
Ôn Hoan thì chú ý tới chân Diêu Sủng không được tốt. không thèm chiếm lợi:" Hay đợi chân ngươi lành rồi hãng tới."
"Không ảnh hưởng gì." Diêu Sủng vén vạt áo bào lên, gài vào đai lưng, không nhiều lời:" Ngươi ít tuổi, ra tay trước đi."