Q6 - Chương 195: Chớ biến đệ tử thành kẻ thù.
Q6 - Chương 195: Chớ biến đệ tử thành kẻ thù.Q6 - Chương 195: Chớ biến đệ tử thành kẻ thù.
Ôn Hoan đối trận với người khác không bao giờ có chuyện khách khí gì hết, đã đứng trên đấu trường rồi thì phải làm hết thảy vì thắng lợi. Thấy Diêu Sủng sơ ý mày màè thi lễ, nó tóm ngay lấy cánh tay vươn tới của Diêu Sủng, thân thể áp sát nhanh như chớp. Diêu Sủng vội chém tay còn lại sang, nhưng qua muốn rồi, tóc độ áp sát của Ôn Hoan quá nhanh, lao vào dưới sườn Diêu Sủng, xô cho Diêu Sủng loạng choạng lùi lại.
Đó chỉ là khởi đầu, Ôn Hoan một bước tiến lên theo, năm sáu cú đấm tung ra liên tiếp vào bụng Diêu Sủng. Diêu Sủng đau đớn gật người xuống, thế là một trận đấm đá trút xuống. Diêu Sủng hai tay chụm lại che đầu, Ôn Hoan thúc đầu gối lên, dù đau đớn Diêu Sủng vẫn bảo vệ mặt, lùi lại bước nữa.
Ôn Hoan lên gối xong thì lấy luôn chân phải hạ xuống làm trục, xoay người đá một cú cực hiểm vào mang tai Diêu Sủng, Diêu Sủng thất kinh nghiêng đầu đi, vẫn bị cú đá quét trúng.
Ùm!
Diêu Sủng đã lùi liên tiếp mấy lần rồi, nên hắn rơi xuống kênh nước, nước bắn vào mấy con gấu khoang, chúng nó lại tưởng hắn muốn chơi đùa với mình, một con nhỏ bò tới tóm một chân Diêu Sủng, ngồi xuống.
"Á -" Diêu Sủng kêu thất thanh:
Ôn Hoan còn tưởng hắn bị thương, vội vàng chạy tới xem, thấy con gấu khoang không lớn ngồi lên mặt hắn.
Diêu Sủng thấy mất mặt lắm, kệ cơn đau, đẩy con gấu khoang ra, từ kênh nước đứng lên, chỉ mặt Ôn Hoan:" Đánh lén! Đê tiện!"
"Hả? Ai đánh lén?" Ôn Hoan bĩu môi:" Lời này từ cái miệng vừa hôn đít gấu khoang nói ra chẳng đáng tin chút nào."
Diêu Sủng mặt đỏ bừng, giơ chân hất con gấu khoang ôm chặt chân trái mình, bị sự vô sỉ của Ôn Hoan làm giận mờ lý trí:" Ta không bỏ qua cho ngươi."
"Chỉ cân ngươi đừng dùng cái miệng hôn đít gấu tấn công ta, ta không thấy ngươi có hi vọng đánh thắng ta." Ôn Hoan khoét sâu nỗi đau của hắn:
Diêu Sủng như hổ điên từ dưới kênh lao lên ... Dưới kênh còn năm con gấu khoang đang đập nước cổ vũ cho hắn mà.
Buổi tối ăn cơm, Vân Cẩn thấy tâm tình Ôn Hoan có vẻ tốt lắm, ngay cả cà tím xào bình thường chẳng thích cũng gắp vài miếng, hỏi:" Diêu Sủng thế nào?"
Ôn Hoan gật gù khen:" Lợi hại lắm!"
Địch Quang Tự đang ăn cơm vèo vèo ngẩng đầu lên:" Đâu có lợi hại lắm."
"Tại ngươi chưa gặp chiêu lợi hại nhất của hắn Hôn Đít Gấu thôi ... Ha ha ha..."
Vân Cẩn nghe kể cũng cười theo, dặn:" Đừng đánh thành kẻ thù đấy."
Buổi tối hôm đó bởi vì có Ôn Nhu ăn chực, cho nên bàn cơm của Vân gia chia ra ăn. Vân Na, Vân Cẩm thấy bàn Ôn Hoan cười nói rất vui vẻ thì đẩy chân chó Vân Quan Quan một cái bảo nó đi nghe ngóng, thực ra chẳng cần bảo Vân Quan Quan là đứa tò mò hiếu động, nó bê bát cơm của mình tới hóng hớt rồi.
Nghe thấy có người đi hôn đít gấu khoang, nó làm động tác nôn ọe, sau đó chạy về báo cáo với cô cô và tỷ tỷ:" Không có gì đâu ạ, chẳng qua có một người thích hôn đít gấu khoang thôi."
Vân Na bế Hàn Sơn Nương lên, hôn chụt vào mông khuê nữ:" Thế thì có gì đâu."
Hàn Sơn Nương đang ăn cơm ngon lành thì bị kéo đi thô bạo, giang tay ra, muốn Ngu Tu Dung bế nó, miệng không ngừng gọi:" Mạ mạ, mạ mạ."
Ngu Tu Dung trừng mắt với Van Na, thuận tay bế lấy Hàn Sơn Nương, để nó nắm lấy thìa gỗ xúc cơm ăn.
Vân Cẩm thấy ghê, không ăn được nữa, không giống đa phần đứa bé đều thấy gấu khoang đáng yêu, Vân đại tiểu thư không ưa thứ đó:" Cái thứ đó hết ăn lại ngủ, không thì bài tiết, sao mà nhiều người thích như thế?"
Vân Na hất hàm lên:" Ta thích đấy, có vấn đề gì không? Dám ngỗ nghịch ta, cẩn thận ta đánh cháu."
Vân Cẩm kinh ngạc:" Sao lại thành ngỗ nghịch chứ ạ?" Vân Na dương dương đắc ý:" Vì mấy con gấu đó là do ta và ca ca mang về, ta là cô cô cháu, ta thích thì cháu cũng phải thích, không nghe ta là ngỗ nghịch."
Vân Quan Quan sán đến, dựa vào Vân Na:" Cháu lúc nào cũng nghe lời cô cô, thích cô cô lấy mông cháu làm trống, lần sau cô cô đánh mạnh chút, không đau đâu."
Vân Cầm lườm muội muội, lẩm bẩm:" Đồ nịnh bợ."
Vân Na thì thích lắm xoa cái đầu Vân Quan Quan:" Lần sau cô cô sẽ nhẹ tay thôi."
Ngu Tu Dung nghe mấy nha đầu nói chuyện mà hận ngứa hết răng, có quý nữ nhà ai nói chuyện toàn mông đít với bài tiết gì đó không? Từ khi cái thứ cô cô không ra gì về, nề nếp trong nhà loạn hết cả lên. Nàng quay sang Thôi Dao định bảo Thôi Dao quản đám học sinh của mình, nhưng nhìn cái mặt lại thôi, cái loại người này cũng chẳng dạy ra được học sinh tử tế.
Năm xưa ma xui quỷ khiến thế nào mà coi là bảo bối rước về nhà chứ?
Vân Na chợt nhớ một chuyện quay sang bàn kia gọi:" Mấy đứa, đi xem lễ cắm cột đồng với ta không?"
Vân Cẩn lắc đầu:" Cô cô, cháu bận ở lò gốm rồi, không đi được."
Ôn Hoan và Địch Quang Tự thì bận đối phó với Diêu Sủng, cũng không muốn đi, Vân Cẩm không thích mấy chỗ đông người láo nháo không tham gia. Vân Quan Quan muốn đi lắm nhưng Ngu Tu Dung sao yên tâm giao cho cho Vân Na trông coi được, Vân Loan khỏi nói còn quá nhỏ.
Vân Na ỉu xìu chuyện vui như thế mà đi một mình thì mất nửa hứng thú rồi.
Phía bàn bên kia, Ôn Nhu uống vài chén rượu, mặt hồng hào bảo Vân Sơ:" Ngươi nghĩ cách đem cha của Diêu Sủng đẩy ra vùng man hoang làm quan đi."
Vân Sơ hiểu ngay ý hắn:" Xem ra ngươi thực sự nhìn trúng tên tiểu tử đó rồi."
Ôn Nhu giơ tay lên nắm lại:" Trước tiên phải cắt đứt ảnh hưởng của gia đình hắn với hắn, hôm nay ta nói chuyện với hắn không ít, phát hiện trong nhà ảnh hưởng tới hắn khá lớn."
"Vậy để ta viết thư cho Bùi Hành Kiệm, tiến cử Diêu Ý đi làm trưởng sử ở phủ đô đốc Hùng Tân, như thế coi như là thăng quan hai cấp, cũng đủ an ủi rồi." Cân nhắc tới cái tính có phần cực đoan hay đẩy sự việc đi quá xa của Ôn Nhu, Vân Sơ nói thêm:" Ngươi đừng có biến học sinh tốt thành kẻ thù đấy."
Ôn Nhu không cam tâm:" Vì sao đứa bé này không phải cô nhi chứ?"
Biết ngay hắn sẽ sinh ra mấy ý nghĩ bất chính như thế, Vân Sơ mắng:" Trường An có mẫn cô viện, trong đó thiếu gì cô nhi, vì sao không thấy ngươi tới đó tìm kiếm những đứa bé tài hoa?”
Ôn Nhu bĩu môi:" Lấy đâu ra."
Vân Sơ chẳng hiểu vì sao Ôn Nhu lại thích tên tiểu tử Diêu Sủng đó như thế, còn cố chấp cho rằng hắn có thể kế thừa y bát của mình.
Ôn Nhu không có những kinh nghiệm của Vân Sơ, để biết tầm quan trọng của Diêu Sủng.
Trong tình huống không biết gì cả mà hắn vẫn bỏ vốn lớn thu Diêu Sủng làm đệ tử, ngay cả Vân Sơ cũng phải vỗ tay cho sự quyết đoán của hắn.
Một thân bản lĩnh của Ôn Nhu không những ở cái miệng, càng ở quyền mưu, cứ nhìn sự ẩn nhẫn và trí tuệ mà hắn thể hiện ra bây giờ, sau này sớm muộn sẽ thành cá sấu lớn ẩn trong đầm sâu triều đường.
Nhưng mà Vân Sơ đã vắt hết óc mà không nhớ ra chút ghi chép nào về Ôn Nhu trên lịch sử, thậm chí cả dã sử cũng không có lời đồn bóng gió nào vê một nhân vật như vậy. Phải biết hắn chính là tấm lá chắn vững trãi thứ hai của Trường An này.
Có lẽ trong quá trình lịch sử có biến cố gì mà y không biết.
Với tài hoa và gia thế của Ôn Nhu, cái gì có thể vùi lấp hắn chứ? Thực sự nghĩ không ra, chỉ hi vọng không phải là chuyện không may giống Lý Hoằng.
Nhưng nếu tên này đang đi trên đường có bị sét đánh trúng thì Vân Sơ cũng thấy là chuyện hợp lý.