Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1426 - Q6 - Chương 196: Đức Gì Mà Xưng Tụng.

Q6 - Chương 196: Đức gì mà xưng tụng. Q6 - Chương 196: Đức gì mà xưng tụng.Q6 - Chương 196: Đức gì mà xưng tụng.

Ăn cơm xong tới giờ uống trà, hai người trò chuyện ngày mai cột đồng Thiên Xu sẽ chính thức dựng lên, Ôn Nhu không đi, nói có giờ giảng bài ở Thái học. Chỉ có Vân Sơ tới hiện trường xem lễ, đó sẽ là ngày lễ long trọng, toàn bộ huân quý trong thành Trường An sẽ tham gia.

Vân Sơ còn xem mật báo Ôn Nhu đưa cho y, Lý Tích tới giờ vẫn chưa chịu chết, Lý Thừa Tu tới, bị ông ta từ chối, mấy lần truyền lệnh muốn hắn cút xéo về Trường An. Lý Thừa Tu chẳng những không đi mà còn dựng lều ở ngoài biệt viện của Lý Tích, cố chấp thủ vệ ở đó.

Mặc dù không gặp được Lý Tích, nhưng mỗi ngày vẫn hỏi thăm tình hình, còn thử thuốc cho ông ta.

Vân Sơ cho rằng Lý Tích đang đợi thương hàn bùng phát.

Nhưng mà loại chuyện này có tính ngẫu nhiên nhất định, không phải ngươi muốn nó bộc phát là nó bộc phát, dù có bộc phát, thiếu đi các điều kiện hỗ trợ, dịch bệnh sẽ bị đại tự nhiên dập tắt trong vô hình.

Nếu loại chuyện này mà ai muốn làm là làm được thì Vân Sơ thấy trên đời chẳng thiếu loại ác độc như ông ta, sớm khiến người trên mảnh đất này chết sạch rồi.

Dù sao y đã bố trí dân tráng bao vây Ly Sơn nhiều tầng, hẳn là không xảy ra chuyện gì.

Sáng sớm hôm sau Vân Sơ dậy sớm, mặc lễ phục lên triều, sau đó đi mời hai vị vương gia Kỷ vương Thận, Tào vương Minh. Hai người này hiện là dê đầu đàn của hoàng tộc ở Trường An, sống cẩn thận mà phú quý.

Vân Na lấy thân phận Na Cáp đại vương dự lễ, nàng tới dịch quán Hồng lư tự trong Hoàng Thành, mang theo nghỉ trượng sau đó mới xuất phát.

Vân Sơ vào Kỷ vương phủ chẳng cần bẩm báo, khi tới hậu trạch thì thấy Lý Thận còn đang đánh răng, bộ dạng ngái ngủ, lão thần tiên thì đã ngồi dưới mái hiên uống trà sáng rồi. Mặc kệ Lý Thận, Vân Sơ tới thỉnh an lão thần tiên trước, thấy ông không thèm để ý tới mình liền ngồi xuống bên cạnh hầu trà.

"Lý Tích đáng chết!" Lão thần tiên vừa mới mở miệng là đã mắng Lý Tích:

"Ông ta cũng sắp chết rồi ạ." Vân Sơ trả lời cho có:

"Năm xưa ông ta xuống Nam Dương diệt ma vương ăn thịt người Chu Xán, lão phu cũng ở trong quân ông ta. Chu Xán là kẻ tàn bạo, lấy người làm quân lương, coi phụ nhân và trẻ nhỏ là món ngon, đại quân của hắn đi tới đâu, nơi đó không còn bóng người."

"Người trong thành Nam Dương bị hắn ăn hết."

"Thi hài không thịt chất đống trong thành, lão phu bảo Lý Tích mau phá thành, tránh xảy ra ôn dịch. Thế nhưng Lý Tích chỉ vây thành không công, đợi trong thành xảy ra ôn dịch mới liên tục phóng tên lửa vào thành, bất kể là bách tính còn xót lại hay đại quân Chu Xán đều bị thiêu chết."

"Thứ cẩu tặc đó không phải là chưa thấy sự đáng sợ của ôn dịch, nhưng lại đem thân nuôi cổ hại người, ấy là cái lý gì?"

Vân Sơ thêm trà nước cho lão thần tiên, tỏ ra cảm thông nói:" Trong lòng ông ta chất chứa lửa giận, không thể phát tiết, thêm vào biết bản thân là đèn cạn dầu, bên ngoài có đàn sói bao vây, ông ta mới chơi hiểm."

Phụt!

Vân Sơ bị lão thần tiên phun tra vào mặt, tuy né nhanh vẫn bị trà phun trúng, lau mặt cười khổ:" Liên quan gì tới đệ tử chứ?"

Lão thần tiên nổi giận:" Ngươi đã tới đó rồi sao còn bỏ chạy, vì sao không giết Lý Tích rồi cho một mồi lửa thiêu cháy tất cả?"

"Nếu mà đệ tử làm thế, mai cả nhà khó giữ cái đầu, dù sao ông ấy đã tuyên bố mình bị thương hàn, sống trong biệt viện không người rồi, ai tới tìm là tự chuốc lấy cái chất."

Lão thần tiên chỉ mặt Vân Sơ, cuối cùng chỉ thở dài. Nếu là ông cụ tự mình đi chặt đầu Lý Tích thì đoán chừng sẽ chẳng có chuyện gì cả, thậm chí hoàng đế còn cảm tạ ông vì dân trừ hại.

Chứ đổi lại người khác làm thế là chết chắc.

"Đệ tử đã phong tỏa Ly Sơn, người ngoài không thể vào, với lại đã có đám Lão Hà ở đấy rồi, ông ấy có kinh nghiệm đối phó với dịch bệnh, ắt không để nó lan đi. Đợi Lý Tích chết, mọi việc sẽ kết thúc."

Lão thần tiên lắc đầu đứng dậy, chắp tay sau lưng đi vào phòng đóng cửa lại.

Lúc này Lý Thận mới tới nói với Vân Sơ:" Đừng có chọc giận lão thần tiên, mạng của cô vương sớm trói buộc cùng lão thần tiên rồi, nếu không có ông cụ, ta cũng chẳng sống nổi. Đến lúc đó chỉ còn cách học Tào vương Minh, ăn thành heo thôi."

Vân Sơ nhìn Lý Thận sắc mặt hồng hào, tốt tới không thể tốt hơn được nữa, hơi ngạc nhiên, từ khi quen biết tên này tới giờ, hắn lúc nào cũng như chuột nhắt thập thò cửa hang, đột nhiên khí sắc tốt thế này? Lòng nghi ngờ nhưng Vân Sơ không thể hiện ra:" Vương gia yên tâm đi, chúng ta chết rồi lão thần tiên vẫn sống khỏe."

Lý Thận liên tục gật đầu:" Thế là tốt, thế là tốt, ta cũng không tham, sống tới tám mươi tuổi là đủ."

"Ngài đúng là không tham, ta đi rửa mặt rồi xuất phát."

Lý Thận đứng đợi Vân Sơ rửa mặt, ở bên lẩm bẩm:" Đại Đường vạn quốc tụng đức thiên xu, chẳng biết có cái đức nào hay để xưng tụng."

Vân Sơ quay đầu sang:" Cái cột đó đáng tiền lắm."

Lý Thận kinh sợ:" Ngươi nghe thấy à?"

"Vương gia ngài nói cái cột đẹp lắm còn gì."

"Đúng, đúng, đúng, rất là đẹp, rất là hùng vĩ."

Vân Sơ lau khô mặt thở dài:" Ngài sống lâu thế làm gì chứ?"

Lý Thận nghiến răng:" Cái thân phận này đã khiến ta chịu bao nhiêu khổ sở như thế, ta thế nào cũng phải hưởng hết ích lợi cái thân phận này mang tới, đúng không?" Vân Sơ thấy hắn nói cũng đúng, có lẽ toàn bộ đám vương gia đều nghĩ như thế, nên hoàng tộc mới thường thối nát như vậy, vì họ sống cơ bản không có hi vọng, sống chỉ để trả thù.

Khi gặp Tào vương Minh, Vân Sơ gần như không nhận ra vị này nữa, trước kia từ biệt ở Trịnh Châu, hắn là một tên béo mà thôi, giờ là một đống thịt rồi, ngay cả đi lại cũng khó khăn.

Nhìn Tào vương Minh lên xe một cái, thân xe trầm hẳn xuống, Vân Sơ cân nhắc xem mình có nên xuống đi bộ hay không, chứ nếu không thì tội mấy con ngựa quá.

Tham gia buổi điển lễ hôm nay còn có Ung vương Hiền, hắn được Lưu Nhân Quỹ đích thân đi mời, chỉ có thế mới thể hiện Ung vương cao quý hơn Tào vương, Kỷ vương.

Trên công trường Thiên Xu bên ngoài Hoàng Thành, cờ màu bay phất phới, chiêng trống gõ rung trời, người Trường An vốn ưa náo nhiệt, hôm nay lại có một cái cột lớn như thế sắp dựng lên, bọn họ tất nhiên kéo tới góp vui, đám đông gần như chen lấn chật kín phía bắc Chu Tước đại nhai, từ mái nhà tới tường phường, không đâu không thấy người.

Lễ bộ thượng thư Lỗ vương Lý Linh Quỳ từ Lạc Dương tới đứng trên đài cao áp hai tay xuống, quan viên lễ bộ đồng thanh hô to:" Lễ nhạc dừng."

Lý Linh Quỳ đốt ba nén hương cắm lên bàn cúng đã chuẩn bị hoa quả, tam sinh, dẫn dắt văn võ bá quan, cùng với tông thất huân quý cung kinh bái ba bái.

Tế lễ không kéo dài, đợi xong xuôi, công bộ thị lang Tôn Thúc Hành hô:" Nâng lên!"
Bình Luận (0)
Comment