Q7 - Chương 174: Thượng Quan Uyển Nhi bị đuổi khỏi nhà. (2)
Q7 - Chương 174: Thượng Quan Uyển Nhi bị đuổi khỏi nhà. (2)Q7 - Chương 174: Thượng Quan Uyển Nhi bị đuổi khỏi nhà. (2)
Vân thị bỗng dưng mang tiếng xấu, điều này khiến người Vân thị luôn kiêu ngạo không chịu được, thái độ với Vân Quan Quan thay đổi hoàn toàn, từ đứa bé mà ai cũng yên quý, thoáng cái tất cả coi nó như người vô hình, không tồn tại.
Chuyện xảy ra bất ngờ, song Vân Sơ vẫn rất bình tĩnh, gọi toàn bộ người trong nhà vào phòng, hỏi Vân Quan Quan cúi gằm mặt:" Con thực sự muốn làm thế à?"
Vân Quan Quan bặm môi:" Con muốn hoàn thành sự nghiệp của a tổ."
"Con còn quá nhỏ, đợi vài năm nữa cũng không muộn mà."
"Không được ạ, con còn nhỏ mới không ai nghi ngờ gì, nếu thêm hai ba tuổi nữa, hoàng hậu sẽ nghi ngờ ý đồ của con."
Vân Sơ thở hắt ra:" Con là một tiểu nữ tử, muốn hoàn thành nguyện vọng của a tổ, đúng là chỉ còn con đường đi vào hậu cung. Nhưng con chắc mình có bản lĩnh sống sót ở đó không?"
" So với điều con muốn, mạo hiểm là chuyện đáng làm."
" Con cố chấp như tổ phụ con vậy. Nếu con nghĩ kỹ rồi thì làm đi, bên hoàng hậu không có nhân tài gì cả, con tới đúng lúc lắm."
Vân Quan Quan đi tới ôm Vân Sơ:" Đa tạ a gia! Nếu thành công, con sẽ tiến tới, nếu thất bại, xin a gia giữ lại cho con tiểu viện trong nhà. Sau này con ở đó đọc sách, trồng hoa, thêu thùa, báo hiếu a gia."
Vân Sơ khẽ vuốt bờ lưng gầy gò nhỏ bé của tiểu nữ hài, nhất thời không biết phải nói sao.
Nghe a gia và Vân Quan Quan đối thoại như vậy, Vân Cẩn cũng hiểu ra ý định của đứa bé này, không còn giận nữa mà tán thưởng:" Ta thực sự không ngờ trong thân thể bé nhỏ của muội lại chứa hùng tâm lớn như thế"
Vân Quan Quan quay người lại cười:" Đa tạ đại huynh.”
Lý Tư không tán thành lắm:" Mẫu hậu ta không dễ đối phó, chín thành là muội sẽ thua. Có điều chẳng sao cả, thất bại rồi thì về trông hoa thôi, muội chăm sóc cây hoa nghênh xuân của a gia rất tốt."
Vân Cẩm dặn dò:" Muội tự chuốc khổ vào thân thôi, nam tử muốn đạt được mục đích của muội cũng là một trong một vạn, muội còn là nữ. Cẩn thận bị hoàng hậu dùng như hàng hóa mà không biết, hiểu chưa?"
Vân Quan Quan gật mạnh đầu:" Nếu như thế mọi người cũng kệ muội, đó là kết cục của không biết tự lượng sức."
"Rất tốt! Muội tự xác định rồi!" Vân Cẩm vỗ lưng Vân Loan một cái:
Vân Loan nói đúng một câu:" Ta đợi tỷ về."
Buổi trưa hôm đó Vân Quan Quan ăn rất nhiều, từ món ăn đầu tiên tới món cuối cùng , ngay cả canh cũng húp sạch không còn một giọt. Cả nhà gần như chỉ có mình Vân Loan ăn cùng, mọi người đều nhìn nó.
Đặt bát cơm xuống, Vân Quan Quan ợ một tiếng thật to, định dập đầu bái biệt phu phụ Vân Sơ, nhưng Ngu Tu Dung ngăn cản:" Không cần, đây không phải là vĩnh viễn từ biệt."
Vân Sơ chắp tay sau lưng đi ra ngoài:" Đi theo ta, ta có bài học cuối cùng muốn dạy con."
Thái Bình công chúa tới Vân thị làm ầm ï một trận, Vân Quan Quan tất nhiên không thể tiếp tục ở lại Vân thị nữa.
Cho nên khi Vân Sơ thu hồi họ Vân, một nữ hài tử tên Thượng Quan Uyển Nhi mang cái bọc hành lý không lớn rời Vân gia, chỉ có một đứa bé béo đi tiễn chân, còn lại là mấy con chó chẳng đẹp gì do Vân gia nuôi.
Đại gia tộc cắt đứt là như thế, phàm một người khiến gia tộc xấu hổ, đều cắt đứt một cách lạnh lùng.
Càng chẳng nói tới Thượng Quan Uyển Nhi còn là tôn nữ của Thượng Quan Nghị, bị chặt đầu ngoài đường, với đại gia tộc mà nói là ẩn họa.
Cho nên Thượng Quan Uyển Nhi mười một tuổi rời Vân gia, trên người chỉ có một cái bọc nhỏ.
Thái Bình dẫn Anh vương Hiển, Dự vương Đán đợi trước cổng Vân thị, nó cười vui lắm, chẳng hề bất ngờ chuyện Thượng Quan Uyển Nhi bị Vân Sơ đuổi khỏi Vân thị.
Tuy thường ngày Thái Bình ngang ngạnh đành hành, làm việc chẳng thèm suy nghĩ, nhưng nó chắc chắn không đứa ngốc, nó biết làm sao để khoét Vân Quan Quan khỏi Vân thị.
Cho nên khi Thượng Quan Uyển Nhi đeo bọc hành lý thi lễ với nó, Thái Bình cười rất †o.......
Mấy ngày qua bụng dạ gấu lớn không tốt, cứ ỉa chảy mãi, Lý Trị xem phân của gấu lớn liền khẳng định, nguyên nhân là do nó ăn quá nhiều hoa quả.
Gấu khoang thì phải ăn trúc, không nên tham ăn mà đi ăn loại quả ngọt quá nhiều.
Đợi hoạn quan dọn hết phân của gấu lớn, Lý Trị vừa rửa tay vừa hỏi:" Thái Bình tới nhà ngươi làm càn à?”
Vân Cẩn trả lời:" Công chúa lên tiếng bất bình cho tiểu nữ tử, chứng tỏ công chúa có lòng thiện lương."
"A gia ngươi lại đuổi tiểu nữ tử đó ra khỏi nhà." Giọng điệu Lý Trị không có ý tốt:
"Trẻ con Vân thị phải trải qua ba phần đói rét, còn cả học tập căng thẳng, về phần bị đánh càng không thể thiếu. Vân thị thức ăn phong phú, nhưng ăn bao nhiêu là có hạn định, Vân thị không có phế nhân, tất cả đều phải tự mình kiếm ăn, đó là tôn chỉ của a gia." Vân Cẩn bình tĩnh đối đáp:
"Dù thái tử năm xưa tới Vân thị cũng vậy, bị a gia đánh đòn, tự làm nông, đến Tết tham gia đốt bếp, nấu thịt."
"Trong mắt người có chí hướng, đó là rèn luyện, trong mắt người tâm thường, rõ ràng có thể ăn sung mặc sướng lại phải chịu khổ là không đáng. Thượng Quan Uyển Nhi chính là người như thế"
" Thái Bình khen ngợi tiểu cô nương đó lắm, nó là đứa bé kiêu ngạo, trước nay không phục ai.' Lý Trị cười dài: Vân Cẩn kiêu ngạo đáp:" Dù đồ bỏ của Vân thị cũng hơn người khác, đó là chuyện tất nhiên.
"Trãẫm cứ thấy có chỗ nào đó không ổn."
" Gia phụ không hề có ác cảm với Thượng Quan Uyển Nhi, mấy năm qua dạy dỗ không khác gì bọn thần, cho rằng nó tới chỗ công chúa có tiền đồ hơn. Nếu không phải như thế, gia phụ không đuổi nó đi."
"A gia ngươi còn suy nghĩ cho tiểu cô nương đó à?"
"Với hiểu biết của bệ hạ với gia phụ, bệ hạ cho rằng gia phụ lại đi chấp nhặt với một tiểu nha đầu sao? Nói thế nào thì đứa bé đó cũng lớn lên ở Vân thị, lại gọi a gia a gia mấy năm, gia phụ sao có thể không lo cho nó chứ?"
Khi hoàng đế và Vân Cẩn tán gẫu, Thượng Quan Uyển Nhi cũng được Thái Bình dẫn tới Thượng Dương cung.
Thượng Quan Uyển Nhi rời khỏi Vân thị cởi bỏ váy áo hoa lệ, chỉ còn là một tiểu nữ hài bình thường, Vũ Mi thấy nó cứ nhìn mình chằm chằm, cười hỏi:" Hận ta lắm phải không?"
Thượng Quan Uyển Nhi nhún eo thi lễ:" Không ạ."
Vũ Mị cười tủm tỉm nói:" A tổ, a gia, toàn tộc Thượng Quan thị của ngươi chết trong tay bản cung, dù ngươi hận bản cung cũng là lẽ thường tình."
Thượng Quan Uyển Nhi khấu đầu:" A tổ tiểu nữ chết bởi tranh quyền đoạt lợi, a gia tiểu nữ chết bởi kỳ vọng quá cao, toàn tộc chết lòng tham vô độ, bọn họ chết đều đáng tội cả, không có gì để oán hận."
"Bản cung thường nghe, dê con quỳ bú còn biết hiếu, quạ hiếu mớm trở lại mẹ già, con người sao có thể dễ dàng từ bỏ thù hận phụ tổ? Ngươi còn biết nhân hiếu không?"
"Đại đạo trước mắt, tiểu nữ tất nhiên bỏ qua tiểu đạo."
Vũ Mị nhíu mày, giọng cao lên:" Đại Đường ta lấy hiếu lập quốc, ngươi lại coi nhân hiếu là tiểu đạo sao?"
Thượng Quan Uyển Nhi không khỏi bị khí thế do Vũ Mịi phát ra làm run người, nó vẫn quật cường đáp:" Hiếu có phân chia lớn nhỏ, người làm đại hiếu không câu nệ tiểu tiết."
"Còn có đại hiếu nữa kia à? Được, nói xem đại hiếu của ngươi là gì?"
Thượng Quan Uyển Nhi quỳ rạp xuống:" Làm việc gia tô chưa hoàn thành, vì gia phụ vinh diệu tổ tông chưa làm được. Nếu hoàng hậu dùng tiểu nữ, tiểu nữ có thể hoàn thành đại hiếu."
Luận điệu này làm Vũ Mị hơi bất ngờ:" Lý lẽ thuyết phục đấy, có điều ngươi lấy cái gì ra để báo đáp bản cung đây, hay nói cách khác, ngươi có gì khiến bản cung coi trọng."
Thượng Quan Uyển Nhi biết tới lúc quyết định thành bại rồi, quỳ thẳng người nhìn vào mắt hoàng hậu, dõng dạc nói:" Tiểu nữ tử tất nhiên hiện giờ không lấy ra được thứ làm hoàng hậu hài lòng, nhưng quân hầu nói một câu khiến tiểu nữ thấy có thể khiến hoàng hậu hài lòng, cho tiểu nữ một chỗ an thân lập mệnh."
Vũ Mị cười nhẹ, tiểu cô nương này quật cường, rất giống tính nàng:" Xem ra không phải Vân Sơ trục suất ngươi, mà là tự ngươi muốn rời Vân thị."
Thượng Quan Uyển Nhi dập đầu:" Vân thị với tiểu nữ mà nói là một hộp gấm, ở đó tiểu nữ tử có thể sống yên ổn, đầy đủ, khoái hoạt. Dù là lớn lên, quân hầu và phu nhân cũng tìm cho tiểu nữ một lang quân tốt."
"Thế nhưng đó không phải điều tiểu nữ mong muốn."
Vũ Mị nhìn Thái Bình và Anh vương Hiển, Dự vương Đán đang thì thầm với nhâu, không chú ý tới bên này, hỏi:" Vân Sơ nói gì mà khiến ngươi sinh ra ý nghĩ đó?"