Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1647 - Q7 - Chương 172: Thượng Quan Uyển Nhi Bị Đuổi Khỏi Nhà. (1)

Q7 - Chương 172: Thượng Quan Uyển Nhi bị đuổi khỏi nhà. (1) Q7 - Chương 172: Thượng Quan Uyển Nhi bị đuổi khỏi nhà. (1)Q7 - Chương 172: Thượng Quan Uyển Nhi bị đuổi khỏi nhà. (1)

Chẳng đưa bái thiếp, cũng chẳng báo trước với trông cửa, Thái Bình cứ thế cưỡi một con ngựa trắng nhỏ xông vào trạch viện Vân gia, theo sau có năm sáu chục cung nhân, hoạn quan. Nó cực kỳ vô lễ tới thẳng trung đường, vừa vặn bắt gặp Vân Loan mặc mỗi cái quần cộc vừa chạy từ hậu viện ra liền rủ:" Chúng ta đua ngựa đi."

Vân Loan mặt còn đỏ bừng bừng, hét lên:" Ngươi không có lễ phép gì cả, sau này sẽ bị người ta đánh chết."

Thái Bình trợn mắt:" Ai dám."

"Trên sử sách những người như ngươi đều không có kết quả tốt, Thái Bình, ngươi là công chúa, sẽ được ghi vào sử sách đấy. Cho nên về sau đứng nói những lời như thế, đừng giống Ngụy Diên Thục Hán, nói xong bị người ta chặt đầu."

"Được được, sau này không nói nữa, Vân Loan, chúng ta đi đua ngựa."

Hôm nay Vân Loan được phụ thân cho một bài học giới tính, nhận thức về giới tăng lên mạnh mẽ, kéo Vân Quan Quan ra chắn trước mặt:" Ngươi đi mà so tài với Quan Quan, ta là nam tử hán, chỉ đấu với nam tử hán."

Vân Quan Quan hừ mạnh:" Ai nói nữ tử không thể làm chuyện nam tử làm, nghĩ tới Bình Dương công chúa xem."

Thái Bình tức thì kích động:" Đúng thế, ai nói nữ không bằng nam?"

Vân Loan định hỏi Thái Bình có dám cởi trân như nó không, nhưng nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng, đổi lời:" Nhà ta toàn ngựa cao lớn, không có loại ngựa lùn này."

Thái Bình bóp môi huýt một tiếng sáo to, cung nhân liên dẫn tới hai thớt ngựa nhỏ. Vân Loan lập tức nhảy lên một con, Vân Quan Quan cũng nhảy lên con còn lại, ba đứa nhóc phóng ngựa rời Vân gia.

Ngựa nhỏ chạy không nhanh lại còn không êm, thịt mỡ của Vân Loan rung rinh như sóng cuộn, Thái Bình cười không thôi, còn đưa tay ra nhéo.

"Thịt của ngươi bị y phục che đi rồi, nếu ngươi không mặc y phục, thịt cũng sẽ rung thôi. Ngươi không biết chứ, làm như thế thoải mái cực, à không được, ngươi là nữ tử, không hưởng thụ được sự thoải mái này của nam tử bọn ta."

Vân Quan Quan đầy kỳ vọng nhìn Thái Bình:" Công chúa vừa nói ai bảo nữ tử không bằng nam."

Thái Bình cười mỉa:" Muốn nhìn thân thể của ta à, các ngươi mơ đi! Người đâu?"

Lập tức có mười mấy cung nga hoạn quan vây quanh đợi nghe lệnh.

Vân Quan Quan tức thì có cảm giác không lành, nó muốn bỏ chạy, Vân Loan thì nhìn Thái Bình gây hấn.

Thái Bình chỉ đám hoạn quan cung nga:" Cởi hết y phục chạy cho ta."

Vân Loan đang định xem trò vui, nghe thế hét lên:" Không được, ta sẽ bị cha ta đánh chất."

Thái Bình cười to:" Đó là cái giá các ngươi dám trêu chọc bản cung, cởi maul"

Nhìn đám hoạn quan cung nữ ngoan ngoãn cởi y phục, Vân Loan và Vân Quan Quan thúc ngựa chạy vội.

"Chạy đi đâu, đứng lại cho ta." Thái Bình hô:

Vân Loan, Vân Quan Quan chạy càng nhanh, Thái Bình thúc ngựa đuổi theo, để lại đám hoạn quan cung nga chẳng biết nên cởi tiếp hay không?

Ngu Tu Dung luôn sợ Vân Loan sẽ thích Thái Bình, nhưng Thái Bình không thích Vân Loan mấy, ngược lại nó rất thích Vân Quan Quan.

Vân Sơ chỉ bàng quan nhìn hai đứa bé từ quen biết bình thường thành bạn thân khuê phòng.

Chỉ vài ngày ngắn ngủi, Thái Bình lại lần nữa tới Vân thị, không còn nghênh ngang đi tìm Vân Loan thú vị lắm trò, mà tới tìm Vân Quan Quan lúc nào cũng cẩn thận dè dặt.

Trong mắt Thái Bình, Vân Quan Quan là con nhà tội thần, sống ở Vân thị nhất định không tốt. Vân Sơ cao ngạo không để ý tới Vân Quan Quan, Ngu Tu Dung cẩn thận phòng bị Vân Quan Quan gây ra tai họa cho Vân thị. Vân Cẩn không để vào mắt tiểu nữ hài có hay không cũng được đó, Vân Cẩm càng nghĩ đủ cách dày vò Vân Quan Quan, sợ nó thay thế vị trí của mình trong lòng cha mẹ.

Còn về phần Vân Loan, nó chỉ coi Vân Quan Quan thành nha hoàn phó dịch.

Một lần Thái Bình dẫn Vân Quan Quan đi tắm, vô tình phát hiện ra trên mông Vân Quan Quan có vết roi, áo trong thì cũ kỹ. Thái Bình nổi giận đích thân tới trạch viện Vân thị, tuyên bố Vân Quan Quan là bằng hữu tốt nhất của nó, không cho phép Vân thị ngược đãi.

Vân Quan Quan không dám khóc, mấy lần muốn ngăn cản Thái Bình, lại sợ, chỉ biết đứng đó với đôi mắt ậng nước, mặt mày trắng bệch, người run rẩy. Tựa hồ một khi Thái Bình rời đi, nó sẽ bị Vân thị trừng phạt càng tàn khốc hơn.

"Nó còn nhỏ, mỗi lần chỉ ăn một ít thức ăn, mặc vài bộ y phục, Vân gia ngươi giàu có, bỏ ra chút tiền đó chẳng là gì, nếu ngay chuyện đó còn không làm được thì làm bản cung quá thất vọng rồi."

"Nếu quân hầu thấy Quan Quan ngứa mắt, có thể đưa tới phủ của ta."

Nghe Thái Bình nói như thế, tất cả mọi người trong Vân thị đều kinh ngạc nhìn Vân Quan Quan đang nghẹn ngào. Vẻ mặt mọi người thoáng cái biến thành tức giận, khinh bỉ, căm ghét, ngay cả Thôi ma ma thường ngày rất chiếu cố Vân Quan Quan cũng nhìn nó với ánh mắt ác độc.

Biểu hiện của mọi người lọt vào mắt Thái Bình, nó phất tay:" Quân hầu rộng lượng, hẳn sẽ không làm khó một tiểu nữ tử yếu đuối chứ?"

Vân Sơ không thèm nói gì, bực mình phất tay áo bỏ đi.

Ngu Tu Dung cười với Thái Bình:" Công chúa yên tâm, Vân thị xưa nay đổi xử với Quan Quan rất tốt, cho dù có chút không thỏa đáng, sau này cũng sẽ sửa."

Lý Tư mặt lạnh tanh nói:" Đây là chuyện nhà của Vân thị, không cần ngươi nhiều lời."

Thái Bình quay sang Vân Cẩn:" Tỷ phu..."

Vân Cẩn không đợi Thái Bình nói hết:" Quan Quan sống ở Vân thị rất tốt." Thái Bình hết sức cố chấp:" Tỷ phu là nam tử, sao hiểu chuyện u ám của nội trạch."

Vân Cẩm lạnh lùng tiếp lời:" Quan Quan là nữ nhi Vân thị, người khác không có tư cách can dự.”

Người dám nói chuyện như vậy với Thái Bình không nhiều, Thái Bình còn nhỏ, lòng đầy chính nghĩa tức thì lửa giận bốc cao:" Người làm có trời nhìn."

Rồi ôm lấy Vân Quan Quan run bần bật:" Đừng sợ bọn họ, ta xin mẫu hậu cho ngươi tới phủ ta làm nữ quan."

Trong khi toàn bộ Vân thị mặt mày khó coi thì Vân Loan vẫn đứng đó cười như thằng ngốc vô tâm. Thái Bình nhìn thấy co chân đi giày da hươu đế gỗ đá vào chân Vân Loan, đùng đùng nổi giận bỏ đi trong tiếng la hét thảm thiết của Vân Loan.
Bình Luận (0)
Comment