Q7 - Chương 172: Vân gia không có đứa bé nào bình thường. (2)
Q7 - Chương 172: Vân gia không có đứa bé nào bình thường. (2)Q7 - Chương 172: Vân gia không có đứa bé nào bình thường. (2)
Trong chiến dịch ở tây nam, ba đứa bé Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự chỉ vì chút sai lầm trong hoạch định sách lược, không khống chế nổi cục diện, cuối cùng đã đẩy vô số man nhân tàn sát lẫn nhau. Sự kiến đó tạo thành tổn thương tâm lý nhất định với Ôn Hoan, Địch Quang Tự, chỉ có Vân Cẩn ảnh hưởng không nhiều, sau khi phát tiết hết sự điên cuồng trong lòng, hắn càng thêm thông miinh trí tuệ.
Vân Cẩm cũng là một nữ hài tử như thế, một người đầu óc tỉnh táo tới mức làm người ta khiếp sợ, từ rất nhỏ Vân Cẩm đã rất tự chủ, bất kể làm gì cũng không cần ai nhắc nhở. Khi hình thành tính cách thì hướng tới muốn tự nắm giữ vận mệnh của mình, biết làm gì để đạt được mục đích, hiện giờ nàng làm không tệ.
Hổ sinh ba con ắt có một con hùng tráng, nếu coi hai đứa sinh đôi còn bình thường thì Vân Loan là đứa không bình thường nhất. Nói tới thông minh, nó mới là đứa thông minh nhất Vân thị, thiên phú nhìn cái là không quên, nhưng từ nhỏ tới giờ nó chẳng thể hiện một sở thích nào đặc biệt, ngược lại lúc nào cũng lười nhác, đặt đâu có thể nằm đó cả ngày. Dù vậy Thôi Dao nhận định, nó là đứa đáng sợ nhất trong nhà.
Bởi vì hai đứa trước đều có mục đích có theo đuổi để suy đoán, Vân Loan thì hoàn toàn không, chẳng ai biết nó làm cái gì.
Bài tập hai năm mà Vân Loan bỏ công sức lớn làm trong thời gian ngắn được Vân Sơ ra sức tán dương.
Không có gì để nói hết, mặc dù viết chữ có hiềm nghi gian lận, nhưng Vân Sơ kiểm tra kỹ càng, viết không sai, nên dù nó dùng thủ đoạn thì nó vẫn hoàn thành rồi, Vân Sơ rất hài lòng.
Mục đích làm bài tập là để đứa bé nắm được tri thức, Vân Loan hiển nhiên đã làm được.
Xem ra người làm cha như mình chưa đánh giá đúng nhi tử, bố trí bài tập quá ít, không tương
Thế là Vân Sơ kiếm nhiều sách hơn nữa cho Vân Loan đọc, dù sao mức độ tiếp nhận tri thức của nó còn hơn máy vi tính, dung lượng gần như vô hạn.
Tri thức là gì?
Là kinh nghiệm và trí tuệ do tiền nhân tổng kết ra, tri thức tất nhiên càng rộng càng tốt, khi rộng tới mức độ nhất định sẽ tự nhiên hướng tới chiều sâu.
Trong thời gian Vân Loan ở bên phụ thân, đọc rất nhiều, rất nhiều sách.
Vân Sơ hi vọng con mình có thể tìm được phương hướng trong học vấn nhiều như biển, đồng thời từ đó đi tới. Biện pháp này có hiệu quả với Vân Cẩn, Vân Cẩm, nhưng tựa hồ không có tác dụng gì với Vân Loan.
Thời gian qua Vân Sơ đã tiến hành vô số cuộc kiểm tra với Vân Loan, nó đều ứng phó nhàn nhã, đúng vậy, dễ dàng hết sức. Đến khi Vân Sơ lấy số học cao đẳng ra thì Vân Loan mới hoảng, dù sao thứ này không học là không biết, đừng học tự suy luận ra được. Muốn biết phải trải qua học tập một cách có hệ thống, chứ nhắm mắt đọc thuộc lòng cũng chẳng thể tìm ra đáp án.
Coi như tạm thời Vân Sơ còn kiểm soát được đứa bé này.
Lạc Dương vào tháng mười vẫn cứ nóng bức, khác với mọi năm, năm nay chẳng những nóng mà còn khô, cỏ cây trên Mang Sơn chết khô từng mảng, mọi người lại chẳng có cách nào.
Trong tình huống đó cháy rừng cũng chẳng có gì bất ngờ.
Cháy rừng quy mô như vậy, quan phủ chỉ biết trơ mắt nhìn, đợi cháy tới khi không còn gì để cháy rồi tự tắt.
Khói đen sinh ra từ đám cháy dù trong thành Lạc Dương cũng thấy rõ ràng, trong thành ngập mùi khói lửa.
Vân Sơ vậy mà rất nhàn nhã, nằm trên ghế tựa, phe phẩy quạt bồ, nhìn tiểu nhi tử béo ú mặc đúng cái quần cộc đang giải đề.
" Không phải a gia nói nhân định thắng thiên sao?" Vân Loan vừa làm bài vừa nhìn khói bay tới nói:
Vân Sơ biết Vân Loan làm bài thời gian dài bắt đầu chán, phản kích y, hời hợt đáp:" Sức người có hạn mà."
"A gia nói nhân định thắng thiên, chính a gia nói sức người có hạn, hai câu này thì câu nào mới đúng." Rõ ràng Vân Loan đang đợi câu này của a gia:
"Nhất định cứ phải không đúng thì là sai à? Có khả năng hai cách nói đều đúng không?”
"Cũng có khả năng đều là sai ạ, con ghét nhất kiểu nói đó, nói xuôi, nói ngược đều đúng cả. Làm con thấy đọc sách hay không cũng chẳng khác nhau, dù sao học tới cùng thì cái gì cũng là đại khái đều có thể, chẳng có kết luận chính xác nào."
Vân Sơ dùng quạt gõ đầu nhi tử:" Yên tâm toán học, vật lý không như thế?"
"Nhưng con người thì như thế ạ?" Vân Loan cẩn thận hỏi:
"Ý con là gì?"
"Phân biệt nam nữ quan trọng như thế sao?"
Nghe nhi tử hỏi câu đó, trong lòng Vân Sơ giật đánh thót một cái, nghi ngờ nhìn nhi tử béo, nghĩ tới chuyện nó cực kỳ thân thiết với đám tiểu khuê nữ ở Trường An, đừng nói công tử phong lưu không thành mà thành tên bạn Long Dương đầy, y chưa tiến bộ tới mức đó đâu. Vân Sơ ngay lập tức kiên định nói:” Cực kỳ quan trọng."
"Quan trọng cỡ nào ạ?" Vân Loan ương bướng truy hỏi:
Vân Sơ không định dùng đạo lý lớn để nói cho Vân Loan biết phân biệt nam nữ khác nhau thế nào, vì thằng nhãi này có đống lý do méo mó đang đợi y.
Thân là người cha, Vân Sơ thấy phải cho con mình có quan niệm giới tính phải chuẩn xác, vì thế Vân Sơ lột trân truồng Vân Loan, bế nó lên chuẩn bị đi dạo quanh thành Lạc Dương.
Kiểm tra xem thằng bé này đã biết xấu hổ giới tính chưa?
Còn may Vân Loan kêu như lợn bị chọc tiết, khi Vân Quan Quan nghe tiếng la hét chạy tới, nó một tay che phía trước, một tay che phía sau, xấu hổ tăng mạnh, la hét:" Không được nhìn, không được nhìn! Quan Quan, tỷ mà nhìn ta sẽ không thèm chơi với tỷ nữa." " Không nhìn, không, ta không nhìn chút nào hết!" Vân Quan Quan nhìn thấy Vân Loan trần truồng cũng xấu hổ che mắt, cơ mà kẽ ngón tay lớn thế kia lộ cả đôi mắt tròn xoe thì che cái gì.
Sau khi Vân Sơ mặt quần cho Vân Loan, Vân Loan phẫn nộ gào thét đấm đá phụ thân làm nó xấu mặt, nó đánh rất mạnh, nhưng đánh vào thân thể cứng như đá của phụ thân thì chẳng có chút sức sát thương nào.
Đánh một lúc, lại gào thét một lúc, chẳng được tích sự gì mà còn đau tay Vân Loan kéo Vân Quan Quan chạy mất.
Vân Sơ thở phào ngồi xuống, may quá, cái gì bất thường cũng được chứ cái này bình thường vẫn hơn.