Q7 - Chương 171: Vân gia không có đứa bé nào bình thường. (1)
Q7 - Chương 171: Vân gia không có đứa bé nào bình thường. (1)Q7 - Chương 171: Vân gia không có đứa bé nào bình thường. (1)
Không biết vì sao gần đây Vũ Mị rất tích cực để mấy đứa con của mình gần gũi với đám trẻ con Vân gia, kết quả tiếp xúc mấy lần, bọn chúng khá hợp nhau, cho nên mới xuất hiện cảnh dùng trầm hương xông hơi như hôm nay.
Hành động này của bọn chúng không thể nói là đốt tiền để hình dung nữa, mà phải nói là đốt vàng rồi, chơi kiểu này, đám hoàn khố khắp thiên hạ nghe cũng đủ xanh mặt.
Cái đầu nhỏ của Thái Bình công chúa cũng lộ ra ngoài làn hương mịt mù:" Tiểu Điểu Nhi, ta cứ thắc mắc mãi, huynh trưởng ngươi tuấn tú như thế, sao lại thích con độc phụ An Định?”
Bên cạnh Thái Bình chính là Vân Quan Quan, gương mặt nó vì xông hơi mà đỏ bừng bừng:" Công chúa còn chưa nhìn thấy khi Lý Tư mặc y phục bó sát leo tường đấy, cũng chỉ có đại ca thích, mấy người bọn ta đều phải che mắt đi."
"Thái Bình, ngươi gầy quá, sau này phải ăn nhiều một chút, bây giờ nam tử đều thích nữ nhân béo.”
Anh vương nghe vậy thì cười to:" Đúng thế đấy, phải như Vi thị mới đẹp."
Thái Bình gật mạnh đầu:" Tiểu Điểu Nhi, ngươi phải giúp ta hủy áo cưới của An Định."
Vân Loan uể oải nói:" Cái áo rách thôi mà, ngươi để ý làm gì?"
"Ta ngứa mắt với bộ dạng đắc ý của ả."
"Thế thì gả cho ta đi, ta sẽ xin a nương làm cho ngươi một bộ đẹp hơn."
Thái Bình khinh bỉ nhìn Vân Loan béo tròn béo trắng, chẳng có tí dáng vẻ phong lưu tiêu sái nào:" Ngươi nằm mơ."
Vân Quan Quan phụ họa:" Tỷ tỷ ngươi gả cho đại huynh ta, ngươi gả cho Tiểu Điểu Nhi, không phải quá hay sao?"
Thái Bình cười to:" Ả ngốc An Định đó được gả cho đại huynh ngươi là do phụ hoàng ta nể mặt công lao trác tuyệt của Lam Điền hầu, ả chỉ là món phần thưởng cho công thần, ta không phải."
"Tiểu Điểu Nhi trông rất đẹp mà, học vấn cao, ngươi gả cho nó sẽ có phúc đấy."
"Bản công chúa mà còn cần chút phúc khí của Vân thị à? Tiểu Điểu Nhi mà đẹp, Vân Quan Quan, ngươi đúng là thứ nhà quê, lần sau tổ chức yến tiệc, ta dẫn hai thứ nhà quê Trường An các ngươi đi mở rộng tầm mắt. Biết thế nào là thiếu niên anh kiệt, ai cũng tuấn tú hơn Tiểu Điểu Nhi."
" Cũng cho các ngươi biết, trên đời này không phải chỉ có làm ruộng, còn có ca vũ, mỹ nhân, cùng với tiếng ca mỹ diệu."
Vân Loan bĩu môi:" Nam nhỉ phải trị thiên hạ, bình thiên hạ mới là nam nhi tốt, còn lại chỉ là đám gà vịt thôi."
" Xì, bằng vào đứa béo như người mà nói chuyện bình thiên hạ mới trị thiên hạ à?"
" Chẳng liên quan gì hết, ngươi đúng là ngốc."
" Bản công chúa không ngốc, Tiểu Điểu Nhi ngươi mới là đồ ngốc."
Năm đứa nhóc vừa cãi vã vừa xông trong lồng tới hai canh giờ mới chịu chui ra, sau đó ngửi loạn xạ lẫn nhau. Anh vương Hiển thu đầu từ người Vân Loan lại, không hải lòng:" Chả có mùi gì."
Vân Loan muốn ngửi Thái Bình bị Thái Bình đẩy ra, nó nhe răng cười:" Chắc chắn có đấy, chẳng qua thường trong phòng lan nên không thấy mùi thơm."
Thái Bình ghét bỏ:" Ngươi có mà ở cạnh cá muối lâu không thấy mùi thối nữa."
"Gia phụ nói, cóc ghẻ phối với thiên nga, chỉ cần đủ kiên nhẫn đợi thiên nga rơi xuống đất thì xông tới ôm chặt lấy chân.
Bộ dạng Vân Loan như muốn nhảy tới ôm mình, Thái Bình vội vàng trốn sau lưng Dự vương Đán, cười khanh khách hô to:" Vương huynh mau cản con cóc ghẻ."
Anh vương, Dự vương không coi là thật, đứng im đó nhìn Vân Lan đuổi theo Thái Bình, Vân Quan Quan thì ra sức cổ vũ.
Chơi tới khi mặt trời ngả về phía tây, cửa cung sắp đóng lại Vân Quan Quan và Vân Loan mới rời Thiếu Dương cung. Hai đứa bé hương thơm ngào ngạt ngồi trong xe, bộ dạng lười nhác, chẳng hề có tinh thần như vừa rồi, hoàng hậu gọi chúng vào cung, muốn chúng gần gũi với đám Thái Bình, hai đứa mới miễn cưỡng ứng phó.
" Phải tỏ ra ngốc hơn cái đám đó, đúng là làm khó đệ." Vân Quan Quan xoa đầu Vân Loan:
Vân Loan Loan cười ngờ ngệch:" Ta vốn ngốc mà."
Xe ngựa đưa hai đứa bé về Vân gia bên cạnh chùa Bạch Mã.
Buổi tối ăn cơm, Ngu Tu Dung lo lắng nói với Vân Loan:" Không cần biết hoàng hậu nói gì, con đừng thích Thái Bình đấy?"
Vân Loan đang cắm mặt ăn ngẩng đầu lên, giọng điệu bị xúc phạm:" Con mắt nào của mẹ thấy con thích Thái Bình?"
"Thái Bình rất xinh đẹp."
"Xinh đẹp cái gì chứ, tí tuổi đầu đã trang điểm rồi, chẳng đẹp bằng Quan Quan."
"Thế vì sao mấy ngày hôm nay cứ chạy vào cung chơi."
Vân Quan Quan nói nhỏ:" A nương không biết, chỗ Thái Bình cái gì cũng có, hôm nay bọn con còn xông trầm hương đấy."
Ngu Tu Dung bây giờ mới để ý, mùi trâm hương trên người hai đứa bé này át cả mùi thưng ăn, không biết đốt bao nhiêu trầm hương cho đủ, mặt tái đi, hỏng rồi, không khéo Vân thị nuôi ra hai đứa hoàn khố, nói nhỏ với Vân Sơ:" Thế này thì quá đáng rồi!"
"Kệ chúng đi!" Vân Sơ yên tĩnh ăn cơm, không định phát biểu ý kiến thừa thãi, thi thoảng ở bên cảnh cáo chút là được, dứt khoát không tự quyết định thay chúng:
Không cần biết bọn chúng định làm gì, trên đời này chẳng lợi ích nào là trên trời rơi xuống, muốn có thì phải tranh đoạt, thắng lợi thì hưởng thụ vị ngọt trái quả thành công. Thất bại à? Thế thì chịu thôi, tự mình nuốt trái đắng bản thân trồng ra.
Thắng làm vua, thua làm giặc, cùng lắm chỉ đến thế mà thôi.
Vân Sơ không muốn con mình lớn lên thành đứa bé bình thường, ngồi không hưởng thụ thành quả y giành được. Thực tế muốn tìm được những đứa bé bình thường ở Vân gia không phải chuyện dễ dàng. Bởi vì bản thân Vân Sơ không bình thường.
Trên người y có sự sái thoát về tư tưởng quái dị ở đời sau, y có sự dã man của người Tây Vực, còn có chút điên cuồng của người nhìn thấu hồng trần. Tất cả những thứ đó nhờ y nỗ lực học tập học vấn, quy củ, kinh Phật bao bọc lại thành một tên biến thái ngày một giỏi che giấu bản thân.
Ít nhất thì Vân Sơ thấy mình giỏi che giấu lắm.
Có một người cha như vậy, con của y làm sao mà bình thường cho được, đến Vân Cẩn được coi là bình thường nhất cũng xem hắn thích ai, Lý Tư, đủ thấy bên trong hắn là một tên biến thái tiềm ẩn khác.
Còn lại chẳng cần nói nữa từ Vân Na, Lý Tư, Vân Cẩm, Vân Quan Quan, Vân Loan, thậm chí Hàn Sơn Nương còn rất nhỏ cũng chẳng bình thường.
Ngu Tu Dung kỳ thực cũng không bình thường, từ nhỏ mất cha mẹ không nói, một tiểu cô nương chống lại đám hổ lang gìn giữ đại trạch viện, còn sẵn sàng thiếu cháy trạch viện bất kỳ lúc nào.
Ưu nhã, bình tĩnh, thấu hiếu, trước mặt người ngoài, đừng hòng thấy được nàng tức giận, mất kiểm soát.
Thế nhưng nàng có thể dùng biến hóa nhỏ nhặt trên nét mặt khiến người đối diện cảm giác như ngồi trên bàn chông, hận không thể xô cửa bỏ chạy.
Đám trẻ con trong nhà không sợ phụ thân nóng nảy, chúng sợ mẫu thân hiền dịu.
Phụ thân nổi nóng, bọn chúng có cách xoa dịu, cùng lắm là ăn một trận đòn, đau vài ngày là xong. Mẫu thân nổi giận, vậy thì hết đường đối phó, nghênh tiếp bọn chúng là sự dày vò tâm lý làm người ta muốn phát cuồng.
Trong nhà, yêu là yêu thật, đánh là đánh thật, dày vò cũng là thật.
Bởi thế trẻ con Vân gia so với trẻ nhà khác chúng tỉnh táo hơn, mưu mô hơn, đồng thời trong lòng đứa nào cũng điên cuồng.