Q7 - Chương 170: Phải là phò mã mới được.
Q7 - Chương 170: Phải là phò mã mới được.Q7 - Chương 170: Phải là phò mã mới được.
Vân Sơ sau khi nghe được tin tức này thì hết sức lo lắng, lo đám biên quân đó cướp bóc quen rồi sẽ thành thổ phỉ triều đình không ước thúc được nữa, sau đó nhảy ra nhân vật như An Lộc Sơn, Sử Tư Minh.
Vân Sơ thông qua Vân Cẩn, đem ý kiến của mình truyền đạt cho hoàng đế.
Lý Trị vừa cho gấu lớn ăn trúc vừa hời hợt trả lời:" Bọn chúng không dám."
Vân Cẩn bịt mũi thu dọn đống phân do gấu lớn vừa thải ra:" Gia phụ cho rằng quân đội phải có ký luật, không thể buông lỏng."
"Quân đội phải có dũng khí."
" Nếu quân đội quá thừa dũng khí lại thiếu kỷ luật ước thúc sinh loạn thì sao ạ?"
Lý Trị tự tin nói:" Trâm mới là chỗ dựa bọn họ đánh đâu thắng đó."
Nghe hoàng đế nói vậy, Vân Cẩn không tiếp lời nữa, Thụy Xuân lấy nước sạch và xà phòng tới để hoàng đế tắm cho gấu lớn.
Đúng thế, trước nay tắm cho gấu lớn không phải hoạn quan hay cung nga, mà là chính hoàng đế. Chẳng qua mấy năm gần đây sức khỏe hoàng đế không tốt mới cho bí thư và Thụy Xuân giúp.
Khi gấu lớn tắm rửa, hoàng đế phụ trách vỗ về con gấu không chịu ngoan ngoãn tắm rửa.
Một con gấu nặng tới năm trăm cân ngồi trong bồn tắm không khác gì một ngọn núi, đôi khi cảm thấy không thoải mái, nó vung móng lên gạt người đang tắm cho nó đi. Cũng may là nó rất to nhưng không linh hoạt lắm, Vân Cẩn nhanh chóng phát hiện hanh vi của nó để né kịp.
Vân Cẩn nhớ a gia hay khen con gấu này hiền lắm, khi gặp người ta rất lễ phép, nhưng từ khi hắn thành bí thư cho hoàng đế, hắn chẳng hề thấy giống chút nào, chỉ thấy nó rất khó bảo.
Vừa vung móng gạt Vân Cẩn đi không thành, con gấu lớn giở trò, chỉ cần Vân Cẩn xoay tới hướng nào, nó sẽ xoay thân hình to lớn theo hướng đó, vung cả hai tay kiếm chuyện. Nếu không phải Lý Trị đứng đó nó không chịu ngồi yên trong chậu.
Khó khăn lắm mới sát được xà phòng toàn thân nó, lại dùng nước sạch dội đi, một con gấu khoang đẹp đẽ đen trắng rõ ràng xuất hiện.
Chỉ là đôi mắt giữa khoang đen của nó nhìn Vân Cẩn rất bất thiện.
Lý Trị thấy nó đã được tắm sạch thì gọi ra chiếu nằm, đợi nước trên người khô hết.
Con gấu lớn đứng lên, tiếp ngay đó toàn thân nó rung lên, lông nó như rời khỏi thịt, nước bắn đầy trời, làm Vân Cẩn và Thụy Xuân ướt sũng.
Nhìn hoàng đế dẫn gấu lớn đi tắm nắng, Vân Cẩn nói với Thụy Xuân trông như gà rớt nước:" Ngài là đại đô đốc của Bách ky tỉ."
Thụy Xuân vuốt nước trên mặt:" Ngươi là nữ tế của hoàng đế."
"Không thể để người khác giúp sao?"
"Không được để người khác có cơ hội đó, nếu không sẽ xuất hiện không biết bao nhiêu người cho rằng, chỉ cần hầu hạ tốt con gấu này, sẽ thành huân quý. À, ngươi là bí thư đầu tiên có cơ hội này đấy."
Vân Cẩn rùng mình, hắn cũng đã nghe nói tới chuyện này:" Bí thư lâu nhất bên bệ hạ được bao lâu?”
Thụy Xuân thở dài:" Ba tháng."
"Vì sao?" Vân Cẩn thì thâm:
"Vì sao à, Đại Đường có ba vị quân chủ, hoàng hậu hỏi, bí thư có đáp không? Thái tử hỏi, bí thư có đáp không? Người khác muốn thăm dò tình hình hoàng đế thì lén câu kết với bí thư, làm chuyện không ai biết. Hai vị đó hay rồi, lần nào cũng hỏi thẳng." Thụy Xuân thấy cần nói rõ cho Vân Cẩn:
"Hai vị đó hỏi xong chẳng che đậy hộ bí thư, nếu chuyện liên quan tới họ là hỏi bệ hạ, thế là bí thư trả lời hay không cũng sẽ mất đầu, chỉ là sớm hay muộn."
"Ngươi làm bí thư cho bệ hạ là tốt nhất đấy, bây giờ trong bí thư giám, không biết bao nhiêu người suốt ngày cầu trời khấn phật cho ngươi trường thọ an khang." Vân Cẩn cười méo miệng, tính ra hắn làm bí thư cho hoàng đế đúng là tốt nhất:" Cầu nguyện cũng vô ích, bọn họ nhanh chóng tuyển ra bí thư mới thì hơn, vì ta sắp về Trường An thành thân với An Định công chúa rồi."
Thụy Xuân than thở:" Thái Bình công chúa còn nhỏ, nếu không kiếm một nữ tế khác cho bệ hạ làm bí thư là được rồi. Chỉ có phò mã của Thái Bình công chúa mới may ra sống nổi trong tay bệ hạ."
Nói thì nói thế chứ, phò mã của Thái Bình công chúa ấy à, Thụy Xuân thấy trước tiên phải sống sót dưới tay công chúa đã, vị công chúa đó, tất cả công chúa Đại Đường trước giờ, chỉ e là người ... Thụy Xuân chỉ dám nói là có cá tính nhất.
Từ khi nuôi ra thứ bạch nhãn lang thái tử Hoằng, Vũ Mị không để Anh vương Hiển, Dự vương Đán về phong quốc sớm, mà tiếp tục nuôi ở cung điên gân Thượng Dương cung, tiếp tục sống vô ưu vô lo.
Hôm nay trong Thiếu Dương cung của Anh vương Lý Hiển, hương thơm ngào ngạt.
Đình viện rộng rãi đặt năm cái lồng hấp cực lớn, dưới lồng là một đống trâm hương đang lượn lờ tỏa ra làn khói xanh, hương trầm ngào ngạt bốc ra sau khi chui vào lồng, trong lồng hấp năm cái đầu mặt đầy hưởng thụ.
Một đám hoạn quan, cung nữ bận bịu trong viện tử, còn có người phụ trách kéo màn ngăn gió, để hương trầm có thể hập thụ hết vào lồng hấp không bị gió thổi đi.
Từ trước năm Vĩnh Huy thứ sáu, trầm hương là cống phẩm triều đình, dù quan viên cũng phải đợi hoàng đế ban thưởng.
Khi Lý Tích đông chinh quay về, hoàng đế thưởng cho năm mươi cân trầm hương, Lý Tích không hưởng thụ một mình mà mà chia cho các tướng quân theo mình đông chinh, được tán dương mãi.
Vân gia được chia nửa cân, bị Ngu Tu Dung cất đi như báu vật, đến Vân gia còn thế thì đừng nói tới bách tính bình thường, đây là thứ có tiền cũng chẳng đụng vào được.
Sau năm Vĩnh Huy, Trường An giàu có, xa hoa thành phong trào, lại do tham ô nghiêm trọng, một số quan viên sự vụ liên quan đã bớt xén trâm hương bán cho nhà quyền quý hoặc phó thương. Ngu Tu Dung cũng tranh thủ mua không ít. Sau đó lão thần tiên biết chuyện lấy hết đi làm thuốc, tới nay nhắc đến chuyện này, Ngu Tu Dung vẫn tiếc mãi.
Vậy mà hôm nay có năm thứ không biết trời cao đất dày, đem trâm hương đắt hơn vàng đi đốt.
"Tiểu Điểu Nhi, ngươi có chắc cứ hun thế này sẽ khiến hương thơm trên người chúng ta giữ mãi chữ?”
Nghe Dự vương Đán hỏi, vốn Vân Loan đang xông hương tới nửa mê nửa tỉnh miễn cưỡng mở mắt ra:" Từng ăn thịt hung khói chưa?"
Dự vương Đán nói:" Ta thích ăn loại có vị tùng bách."
Vân Loan ngáp dài:" Thì đấy, lấy cành tùng bách ra từ từ xông khói, nghe nói là xông đi xông lại một thời gian dài, thịt liền có vị đó."
Anh vương Hiển là người rất có nghiên cứu về hương liệu, lên tiếng:" Sau khi chúng ta dùng trầm hương xông xong, hương vị sẽ xâm nhập vào cơ thể, trải qua nhiều lần như thế, nó sẽ hòa vào mùi thân thể, cho dù không dùng túi thơm, thân thể vẫn phát tán ra múi thơm tự nhiên."
"Có điều đây chỉ là mùi cơ sở thôi, các ngươi phải biết rằng, mùi hương đơn thuần không tốt, hương vị kết hợp mới là tốt nhất. Chúng ta trước tiên lấy trâm hương làm hương vị cơ sở, sau đó dùng hương vị khác điều hòa ra mùi hương mới, rồi thay đổi mùi trầm hương của chúng ta. Làm như thế chẳng những kéo dài tuổi thọ, tương lai trên thân thể còn luôn tỏa ra mùi chúng ta thích."
"Như thế sẽ phân tách hoàn toàn quý nhân như chúng ta với kẻ thô bỉ."