Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1650 - Q7 - Chương 176: Ta Có Theo Đuổi Cao Hơn Thế. (1)

Q7 - Chương 176: Ta có theo đuổi cao hơn thế. (1) Q7 - Chương 176: Ta có theo đuổi cao hơn thế. (1)Q7 - Chương 176: Ta có theo đuổi cao hơn thế. (1)

Đại sảnh trung đường Vân thị, ba người Vân Sơ, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt ngồi hàng ngang, mặt mày nghiêm nghị nhìn hai thanh niên rất trẻ trước mặt, hai người này đầu đứng thẳng lưng đầu ngẩng cao, lộ rõ vẻ tự tin.

Một người trong đó là trưởng tử của Tiết Nhân Quý tên là Tiết Nột, tự Thận Ngôn, người cao chín thước, vóc dáng hùng tráng mà không cồng kềnh, đem so với phụ thân hắn thì anh tuấn hơn, đường nét nhu hòa, hắn kế thừa từ mẫu thân Lý thị.

Tiết Nhân Quý có ba lão bà, nguyên phối là Lý thị, hai thê tử khác thì một quen trong quá trình chinh chiến, một là quen biết trên quan trường.

Vân Sơ biết rất rõ trong ba lão bà của hắn, không có ai tên là Vương Bảo Xuyến, tất nhiên cũng chẳng hề có câu chuyện tình cảm lưu truyền rộng rãi trong dân gian đời sau, từng làm thành vô số bộ phim lớn nhỏ.

Tiết Nhân Quý năm nay đã năm mươi ba tuổi rồi, Tiết Nột thì lại chỉ 19 tuổi, hắn có con khi đã trên 30, đó là vì năm xưa hắn quá nghèo, địa vị quá thấp, quanh năm suốt tháng ở trong quân doanh.

Tiết Nột thì giống với cái tên của hắn, nói rất ít, nhưng đôi mắt hắn to, sáng rực, có thần, nhìn một cái là biết người có chủ kiến.

Đứa bé này mang về Trường An, huấn luyện vài năm là có thể dùng như gia súc lớn rồi, ba người Vân Sơ nhìn thấy Tiết Nột một cái đều yêu thích.

Người thứ hai là nhi tử của Bùi Hành Kiệm tên là Bùi Duyên Tu, năm nay cũng mười chín tuổi, trông chẳng hề giống Bùi Hành Kiệm chút nào, chưa nói con ngươi hơi vàng, đến tóc cũng quăn, cao lớn, có đôi phần hoang dại. Thực sự có nhìn căng mắt ra cũng không có nét nào giống Bùi Hành Kiệm hết, những điểm khác biệt đó đều tới từ Hoa Dương phu nhân Khố Xá Địch thị.

Bùi Hành Kiệm có ba nhi tử, duy chỉ Bùi Duyên Tu là đích tử.

So với đứa đích tử này, Vân Sơ càng thích ngoại thất Bùi Quang Đình mới chỉ mười bốn tuổi, riêng bằng việc mẫu thân hắn là Công Tôn Đại Nương thôi, Vân Sơ quyết định đưa hắn về Trường An dạy bảo.

Tên khốn Bùi Hành Kiệm đó, nếu hắn biết suy nghĩ một chút đã đưa Bùi Quang Đình tới đây rồi, Công Tôn Đại Nương theo hắn đúng là chịu quá nhiều thiệt thòi, đời này của nàng không thay đổi gì nữa, hi vọng đứa con này nỗ lực phấn đấu, nàng ít nhất còn được tuổi già an nhàn.

Đó là điều ít ỏi Vân Sơ có thể làm cho cố nhân.

Ân Nhị Hổ bao năm qua đi theo Vân Sơ, mấy năm gần đây càng luôn ở bên cạnh, cho nên tâm tư quân hầu nhà mình thế nào, hắn nhìn một cái là hiểu rồi, thi lế với Tiết Nột:" Mời công tử đi theo lão nô."

Tiết Nột thi lễ với Vân Sơ rồi đi theo Ân Nhị Hổ, trước khi đi còn lườm Bùi Duyên Tu một cái. Tên này rõ ràng chẳng chất phác như tên hắn, trong thời gian ngắn đã nhận ra Vân Sơ không thích Bùi Duyên Tu rồi, cái lườm này là để phân rõ giới tuyến, tự đặt mình vào quần thể của Vân Sơ.

Đợi Tiết Nột rời đi rồi, Vân Sơ nói với Bùi Duyên Tu sắc mặt cực kỳ khó coi:" Bảo đệ đệ Quang Đình của ngươi tới."

Bùi Duyên Tu chắp tay, tuy cố gắng khống chế cảm xúc, giọng điệu khó tránh khỏi có phần chất vấn:" Thúc phụ phải chẳng không thích ngoại hình người Hồ của tiểu chất?"

Câu này vừa nói ra, cả Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt đều đồng loạt lắc đầu, thằng tiểu tử này hỏi một câu không nên rồi.

Vân Sơ lên tợi địa vị hôm nay, tất nhiên không vì chút thái độ bất mãn đó của một thiếu niên mà nổi giận, song y cũng chẳng phải loại trưởng bối hiền từ gì, nói:" Mẫu thân ngươi là người Hồ, nhưng mà không rõ ràng lắm, không ngờ tới lượt ngươi, phong cách người Hồ lại rõ ràng thế này."

"Đi đi, nói với phụ thân ngươi Trường An có thể có người Hồ, nhưng người quản lý Trường An không thể là người Hồ. Chỉ cần đem lời của ta nói với phụ thân ngươi là được, phụ thân ngươi sẽ biết một phen khổ tâm của ta."

Bùi Duyên Tu cố nén giận xuống:" Gia phụ thường nói, lần này đi học liên quan tới đại kế tướng môn thế gia nhập Trường An. Quang Đình năm nay mới chỉ mười bốn tuổi, sao gánh được trọng trách?"

"Trong mắt mỗ gia, ngươi kém Quang Đình xa lắm." Vân Sơ thong thả nói:

Bị sỉ nhục như thế, trong mắt Bùi Duyên Tu đã ươn ướt, rốt cuộc không dám càn rỡ trước mặt Vân Sơ, thi lễ cáo từ:" Vãn bối nhớ rồi."

Câu này có hàm ý đấy, là đứa quật cường, kỳ thực tính ra cũng hợp với khẩu vị của Vân Sơ, nhưng chỉ thế thôi chưa đủ khiến Vân Sơ thay đổi ý kiến nên khi Bùi Duyên Tu rõ ràng đi chậm lai, nhưng tới tận khi khuất khỏi tâm mắt, không được gọi lại.

Ôn Nhu nãy giờ chỉ ngồi uống trà, nhìn theo bóng lưng của Bùi Duyên Tu chép miệng:" Không tệ, đáng tiếc không phải nhi tử của Công Tôn Đại Nương."

Địch Quang Tự nâng chén trà lên nhưng không uống, một tích tắc khựng lại đó, hắn tất nhiên nhớ tới cảnh năm xưa ở cổng am ni cô bên ao Khúc Giang, bóng roi vung lên, y phục tan nát, Công Tôn trong khoảnh khắc đó với hắn mà nói là đẹp nhất trần đời, kể cả người ta tán dương nàng biểu diễn phi kiếm xuất trần ra sao, với hắn còn kém xa:" Cảnh năm xưa, thực sự làm người ta khó quên."

Quả nhiên đều là thứ bằng hữu khốn kiếp, chỉ một câu cũng đủ hiểu lòng nhau, Ôn Nhu võ bàn tiếc nuối:" Tiếc rằng năm xưa không được thấy, nay hồng nhan đã già, tuy kiếm vũ vẫn rừng rực, lòng mỗ gia như hồ nước phẳng lặng."

Vân Sơ nâng chén trà lên ngâm:" Tình xưa hãy để thành lưu niệm, một thủa yêu thương luống hão huyền!"

Ba người cùng cụng chén với nhau, Ôn Nhu nghiêm túc nói:" Bùi Hành Kiệm đã tranh thủ Lý thị không có người, kế thừa di sản của Anh công trong quân, thế lực không nhỏ nữa."

" Hắn là học trò của Tô soái đương nhiên là có ưu thế lớn rồi, ta cho rằng chuyện hôm nay là do hắn cố tình làm như vậy thử chúng ta thôi." Địch Nhân Kiệt phân tích:" Hắn muốn xem chúng ta có ý đồ thôn tính thế lực của hắn trong quân không?"

Ôn Nhu tán đồng, nói với Vân Sơ:" Đúng vậy hắn muốn thăm dò ngươi, nếu không bằng vào tình nghĩa cũ của ngươi với Công Tôn thì đã đưa Bùi Quang Đình tới rồi. Bỏ đích tử chọn thứ tử, vừa vặn vỗ về hắn."

Vân Sơ cười nhạt:" Tên đó làm quan văn quá lâu, đầu óc khó tránh khỏi suy nghĩ vòng vèo."

" Rốt cuộc cũng thực thi kế hoạch Liệt Trận rồi! Ta đợi ngày này đã lâu." Ôn Nhu thở hắt ra một hơi, sau đó trừng mắt với Địch Nhân Kiệt:" Nếu không phải vì sợ tên bằng hữu ngươi phản đối, bọn ta sao bố cục muộn thế này, từ mấy năm trước xảy ra sự kiện sở giao dịch Trường An, bọn ta đã bố cục rồi."

Địch Nhân Kiệt hừ một tiếng:" Không muộn, sớm hơn sẽ bị hoàng đế nghi ky, muộn hơn sẽ bị thái tử kiêng ky, nay triều cương hỗn loạn, chính vừa lúc chúng ta tham dự."

" Nhưng ta vẫn nói câu đó, thiên hạ thái bình, chúng ta là người khai thác, thiên hạ hỗn loạn, chúng ta là người chấp chính dẹp loạn, thiên hạ hoang mang, chúng ta là người thầy dẫn dắt."

" Nhưng chúng ta không làm hoàng đế, mong rằng các ngươi giữ vững được bản tâm.”

" Bao nhiêu năm rồi ngươi vẫn không tiến bộ, tâm nhìn hạn hẹp, theo đuổi của bọn ta lớn hơn thế." Ôn Nhu khinh thường:" Bọn ta mà lên làm hoàng đế thì kế hoạch Liệt Trận sẽ hỏng, bọn ta chẳng cần làm hoàng đế, nhưng chúng ta là người quyết định hoàng đế là ai."

Vân Sơ cười ha hả:" Ta liệt trận ở phía đông vung đao lên sinh sát, ta liệt trận ở phía tây nuốt chửng cả ma quỷ, ta liệt trận ở phía nam giữ ước pháp trong lòng, ta liệt trận tại bắc trấn Trường Thành không bến."

" Đi nói với những người mang bình rượu, băng tâm một mảnh ở trong bình rượu."

Lần nữa nghe Vân Sơ dùng giọng điệu phóng túng nói tới kế hoạch Liệt Trận, Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt vẫn vô cùng chấn động, cùng đứng dậy thi lễ, sải bước rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại một mình, Vân Sơ ngôi trên ghế tựa, ngửa đầu nhìn trần nhà, lẩm bẩm:" Hoàng đế không thể dựa vào được, nhưng hiện giờ bách tính vẫn chưa thể thiếu hoàng đế..."

(*) Băng tâm chính là tấm lòng thuần khiết trong sáng, không tì vết, trong ngoài như một. Thời cổ Trung Quốc, Bão Chiếu sử dụng "thanh như ngọc hồ băng" để mô tả sự thanh khiết cao độ của đạo đức. Câu này của Vân Sơ mượn ý từ đó.
Bình Luận (0)
Comment