Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1651 - Q7 - Chương 177: Ta Có Theo Đuổi Cao Hơn Thế. (2)

Q7 - Chương 177: Ta có theo đuổi cao hơn thế. (2) Q7 - Chương 177: Ta có theo đuổi cao hơn thế. (2)Q7 - Chương 177: Ta có theo đuổi cao hơn thế. (2)

Bùi Duyên Tu mặt hầm hầm trở về nhà, tới thẳng thư phòng của phụ thân, nói với phụ thân đang ngồi sau bàn xem văn thư:" A gia, Vân Sơ vô lễ vô cùng."

Bùi Hành Kiệm rời mắt khỏi văn thư, giọng bình thản:" Vân Sơ mà giữ lễ mới là lạ, y nói sao?"

Bùi Duyên Tu thuật lại chuyện xảy ra ở Vân Phủ:" Y nói người quản lý Trường An không thể là người Hồ, hài nhi không phải là người Hồ, y sỉ nhục hài nhi."

Bùi Hành Kiệm lắc đầu:" Vân Sơ xuất thân đất Hồ, nếu thực sự y là nhi tử của Huyền Trang đại sư, trong người y có nửa dòng máu là nữ vương người Hồ. Dù là không phải, y cũng có dưỡng mẫu là người Hồ, nhận ân nuôi dưỡng của người Hồ. Muội tử mà y yêu thương là Hồ nữ, còn chẳng phải đến giờ đang sống trong phủ của y sao?"

" Vân Sơ có thể coi là một nửa người Hồ, con nói chuyện kỳ thị người Hồ trước mặt y, chẳng phải chê hòa thượng trọc đầu à? Vân Sơ sẽ không thèm giải thích."

" Con nghĩ y từ chối con vì huyết mạch người Hồ là do dự con suy diễn, bản thân con không tự thoải mái được, luôn nghĩ người khác coi mình là người Hồ mới như vậy. Chuyện này không liên quan tới huyết mạch người Hồ, mà là vì thân phận đích tử của con."

Bùi Duyên Tu khựng người, a gia nói đúng, với thân thế Vân Sơ, y sẽ không kỳ thị mình, song chưa Phục:" Tiết Nột cũng là đích tử."

Bùi Hành Kiệm nhìn nhi tử thở dài:" Bùi thị là công hầu nhiều đời, sao có thể đem so với thứ tiểu hộ không căn cơ gì như Tiết thị! Con là trưởng tử của ta, tầm mắt phải nhìn lên chứ không phải là nhìn xuống."

Bùi Duyên Tu ấm ức bổ xung:" Vân Sơ nói con kém xa Quang Đình."

Bùi Hành Kiệm không biết nói gì với trưởng tử của mình nữa, ngay cả một cái kế lý gián nhỏ dùng để trêu đùa của Vân Sơ mà cũng nhìn không thấu. Hắn thấy Vân Sơ nói không sai, đứa trưởng tử này của mình thực sự không bằng thứ tử do Công Tôn sinh ra.

Khi Bùi Hành Kiệm đang nghĩ xem phải giải thích thế nào không đả kích nhi tử ngốc của mình thì Khố Địch thị bê một khay hoa quả đi vào, nói với Bùi Duyên Tu:" Sau này đọc sách nhiều chút."

Bùi Duyên Tu nắm chặt tay:" Con ngốc ở chỗ nào chứ?"

Khố Địch Thị đưa cho Bùi Hạnh Kiệm một quả đào:" Nay thiên hạ thái bình, lang quân nên bỏ chút tâm tư lên con cái mình đi, tránh chúng thua kém con cái Vân thị quá xa, làm chàng chẳng thể ngẩng đầu trước mặt Vân Sơ."

Bùi Hành Kiệm cắn một miếng đào:" Ta mất mặt lâu rồi."

Khố Địch thị cười:" Vân Sơ tự giam mình ở Trường An, dù có làm ra chuyện gì cũng chỉ tiếng tăm một vùng, phu quân chí ở thiên hạ, không cần phải xem nhẹ bản thân như thế."

" Thiếp chỉ không hiểu, Vân Sơ vì sao kéo cả huynh đệ Vũ thị tới Trường An."

Bùi Hành Kiệm cảm thán:" Đó là vấn đề lòng dạ, Vân Sơ vì củng cố Trường An, thu nạp huynh đệ Vũ thị, ôm thái độ dung nạp tất cả, xoa dịu vấn đề ngăn cách của Trường An với nơi khác, cũng muốn thay đội thái độ níu chân Trường An của hoàng hậu."

" Lòng dạ này không phải ai cũng có."

Khố Địch thị gật đầu:" Làm thế đúng là có lòng dạ cực lớn, huynh đệ Vũ thị không thể nào có lập trường chung với Vân Sơ."

Bùi Duyên Tu mặt mày hoang mang, không hiểu cha mẹ mình nói chuyện gì.

Bùi Hành Kiệm thong thả ăn hết quả đào trong tay, nhìn về phía Trường An:" Lúc ta làm huyện lệnh Trường An vô cùng thất bại, bởi vì ta không gây dựng nền móng, muốn đi lối tắt đạt thành mục đích. Đó là nguyên nhân thất bại chung của tất cả những người định can thiệp vào Trường An, nay Trường An đã biến thành bộ dạng của Vân Sơ rồi, ai muốn thoát khỏi trói buộc của y ở nơi đó sẽ thất bại."

"Vân Sơ có thể tự tin tiếp nhận huynh đệ Vũ thị, ta cho rằng vì đã chế định xong đường đi của Trường An, nó đã thành đại thế bất kỳ ai ở Trường An cũng phải đi theo." " Đại thế thiên hạ cuồn cuộn, thuận theo thì sống, đối nghịch thì chết."

Khố Địch thị tới bên Bùi Hành Kiệm, nhỏ giọng hỏi:" Vân Sơ có mưu đồ lớn sao?"

Ở chuyện này Bùi Hành Kiệm cho rằng với kinh nghiệm quan trường bao năm, hắn tự tin phán đoán:" Nay triều đình đang ở giai đoạt chia tách quyền lực. Không chỉ bệ hạ, thái tử, hoàng hậu đang chia tách, mà ngay cả triều thần vì không có một tể tướng cường thế nắm giữ triều cương, nên cũng chia tách trong phạm vi nhỏ."

" Thời cơ như vậy không nhiều, một khi thái tử điện hạ đăng cơ, Đại Đường sẽ đón nhận một giai đoạt thâu tóm quyền lực mới. Bây giờ tất cả mọi người đều nỗ lực vỗ béo, nếu lúc này không thể tăng thêm cho bản thân một lớp mỡ, đợi tới giai đoạn quyền lực thu hẹp, ai không đủ béo sẽ chết đói, nhưng hệ Triệu vương vừa mới rồi."

" Bây giờ Vân Sơ liên hệ với Tiết Nhân Quý và ta, mục đích chính là vươn tay vào quân đội, gia tăng tiếng nói trong quân, đó là chuyện xưa nay y chưa từng làm. Có điều từ việc y từ chối Duyên Tu tiến vào Trường An có thể thấy, hành vi này của y chỉ là dự phòng thôi."

" Nay thương đội Trường An phân bố khắp thiên hạ, nếu không có được sự bảo vệ của quân đội, rất khó đi tới những vùng biên thùy. Cho nên nói Vân Sơ vươn tay vào quân đội, mục đích là để có được một số ưu thế kinh doanh mà thôi."

" Về phần bố trí thế lực trong quân đội thì hẳn là y không có ý nghĩ đó đâu."

Bùi Duyên Tu ở bên nghe phụ thân nói chuyện, xem thường:" Vân Sơ muốn người trong quân hỗ trợ cho thương đội Trường An thôi sao? Với địa vị của y ở Trường An mà chỉ có chút tính toán đó thì kém cỏi qua rồi."

Khố Địch thị thấy Bùi Hành Kiệm hạ mí mắt xuống tựa hồ lười nói với nhi tử, trả lời thay:" Bệ hạ ngầm cho phép Vân Sơ bố cục ở Trường An đã là ân điển hiếm có rồi. Cho nên Vân Sơ phải giữ bổn phận, nếu không người đầu tiên đối phó với y sẽ là bệ hạ."

" Nay Trường An ngày càng thịnh vượng, thương đội Trường An trải khắp thiên hạ chính là mạch máu nuôi dưỡng nơi đó, không có thương đội vươn xúc tua tới đông tây nam bắc, Trường An vạn vạn lần không thể duy trì phồn vinh này."

" Thế nên con đừng xem thường đây chỉ là chuyện thương cổ, với Vân Sơ mà nói thương đội là cực kỳ quan trọng. Như phụ thân con nói, Vân Sơ phải dựa vào quân đội bảo hộ thương đội, nhưng y không dám ngang nhiên gây dựng thế lực trong quân, cho nên phải dựa vào thế lực của Bùi thị và Tiết thị."

" Nếu Vân Sơ cho con tới Trường An làm quan, có nghĩa là cho phép Bùi thị tiến vào Trường An, được chia một phần lợi ích ở mảnh đất giàu có nhất thiên hạ đó, nhưng nếu chỉ cho Quang Đỉnh tới thì hạn chế hơn nhiều. Đây chẳng qua là trao đổi quyền lực mà thôi, chứng tỏ Vân Sơ không có ý đồ lớn hơn."

" Con hiểu rồi." Bùi Duyên Tu đi qua đi lại, mặt mày có vẻ phấn khích lắm:" Thì ra thương đội lại quan trọng với Trường An như thế, nếu chúng ta bóp nghẹt những thương đội này có nghĩa là nắm được vận mệnh của Vân Sơ, chẳng phải khiến y cúi đầu trước Bùi thị sao? Cần gì để ý tới thái độ của y nữa."

Bùi Hành Kiệm rốt cuộc không nhịn được nữa, rống lên:" Cút ra ngoài!"

Bùi Duyên Tu giật mình:" Con có nói gì sai đâu!"

Khố Địch Thị thở dài khẽ đẩy nhỉ tử:" Con đi đi."

Đợi Bùi Duyên Tu đùng đùng nổi giận bỏ đi, Bùi Hành Kiệm định cầm văn thư lên xem tiếp, nhưng xem chẳng được vài dòng đã tức giận đặt mạnh xuống bàn, đứa nhi tử này đừng nói là kế thừa hắn, e là giữ được phú quý này cũng không thể.

Nhìn sang Vân thị, đám con cái, đệ tử của Vân Sơ, có đứa nào không phải lang sói, hắn còn có thể miễn cưỡng đấu được Vân Sơ, chứ Bùi Duyên Tu nếu lộ ra ý muốn đối phó với Vân thị, sẽ bị đám con cái của Vân Sơ ăn tới không còn mẩu xương nào.

Nghĩ tới đó Bùi Hành Kiệm như hiểu ra điều gì, chẳng trách Vân Sơ thong dong như vậy, y có đám con này, bản thân đúng là chẳng cần rời Trường An, có y làm cơ sở, mười hai mươi năm nữa, con y hoàn toàn trưởng thành ... Thật không dám nghĩ đó là cảnh tượng gì.

Khố Địch thị thấy Bùi Hành Kiệm vì chuyện trưởng tử mà phiền lòng, nói nhỏ:" Hay là cứ để Quang Đình tới Trường An."

Bùi Hành Kiệm gật đầu:" Nàng là đại phụ, chuyện trong nhà do nàng quyết."

Khố Địch thị khẽ thở dài, đứng dậy về hậu trạch.
Bình Luận (0)
Comment