Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1652 - Q7 - Chương 178: Nhi Tử Của Vũ Cơ. (1)

Q7 - Chương 178: Nhi tử của vũ cơ. (1) Q7 - Chương 178: Nhi tử của vũ cơ. (1)Q7 - Chương 178: Nhi tử của vũ cơ. (1)

Trong nhà Bùi Hành Kiệm không có bình thê, chỉ có Khố Địch thị là đương gia chủ phụ, mấy phụ nhân khác trong hậu trạch chỉ là thiếp thất thôi. Bùi Hành Kiệm được phong Văn Hỉ công, ngoài đại phụ ra, có sáu tiểu thiếp được nhận bổng lộc triều đình.

Bùi Hành Kiệm dùng hết hạn ngạch này, trong đó Công Tôn Đại Nương cùng hắn nhiều lần tan tan hợp hợp cũng là một trong số thiếp thất đó.

Khi địa vị của Bùi Hành Kiệm còn chưa quá cao, Công Tôn Đại Nương còn có thể tự lập, bây giờ hắn đã là tể tướng đương triều, hắn không cho phép huyết mạch của mình lưu lạc ở bên ngoài, không cho phép nàng tự do ở ngoài kia. Bất kể Công Tôn Đại Nương có không muốn ra sao, nàng không cách nào thoát được chuyện bị gán danh tiểu thiếp Bùi thị trên đầu.

Khố Địch thị tới khóa viện của Công Tôn Đại Nương, đúng lúc Công Tôn Đại Nương vừa luyện công xong, nhìn bộ võ phục ướt mồ hôi dán lên thân thể Công Tôn Đại Nương, làm những đường cong mềm mại của cơ thể được bộc lộ ra hết vẻ đẹp nóng bỏng quyến rũ, trong lòng Khố Địch thị ít nhiều có chút đố ky.

Phụ nhân khác tuổi quá ba mươi lăm sớm thành lão phụ không ai thèm ghé mắt nữa, chỉ có lão phụ Công Tôn Đại Nương là khác, thân thể đầy đặn muốn nổ tung đó, vẫn phát tán ra sức hút làm nam nhân thèm khát.

Nhìn thân thể đầy đặn của Công Tôn Đại Nương lại nhìn thân thể nhỏ nhắn của mình, Khố Địch thị thầm thở dài, nay trong giới quý phụ Đại Đường, người này đấy đà hơn người kia, nói đó là tướng phú quý.

Chẳng biết từ bao giờ những nữ tử liễu yếu đào tơ có thể múa trên tay người không còn được người Đường yêu thích nữa. Ngược lại những nữ tử vóc dáng to lớn nổi bật, thân thể căng tràn thành sự yêu thích của người Đường.

Mắt rời khỏi cặp mông săn chắc nở nang của Công Tôn Đại Nương, Khố Địch thị tới nói:" Bảo Quan Đình Nhi chuẩn bị đi, tới phủ Lam Điền hầu bái kiến Vân hầu."

Công Tôn Đại Nương kinh ngạc:" Không phải là Duyên Tu công tử đi sao?" "Bảo Quang Đình đi!" Khố Địch thị khẽ nhíu mày ngài, nói xong là đi ngay, tựa hồ chẳng buồn nói thừa một câu, đi được vài bước quay lại nhìn Công Tôn Đại Nương:" Sau này ngươi bớt tới Vân thị, tránh mang tiếng gia phong Bùi thị."

Công Tôn Đại Nương vâng một tiếng, đưa mắt tiễn Khố Địch thị đi, là một thiếp thất lấy sắc mua vui người ta, liên quan gì tới gia phong Bùi thị chứ? Câu đó của Khố Địch thị rõ là vô lý.

Có điều nghĩ tới cái danh thích lão phụ của Vân Sơ, Công Tôn Đại Nương cúi xuống nhìn thân thể mình, đưa tay vuốt nhẹ tự ngực tới eo đầy kiêu ngạo, vì mỗi lần Vân Sơ nhìn thân thể nàng, ánh mắt y đều khác thường.

Tay ở trên đùi vỗ khẽ một cái, Công Tôn Đại Nương mắng:" Quỷ nhát gan."

Mặc dù Bùi Quang Đình là nhi tử do mình sinh ra nuôi lớn, Công Tôn Đại Nương muốn gặp nhi tử phải thông qua đại phụ Khố Địch Thị. Dù sao Bùi Quang Đình ký danh dưới Khố Địch thị, còn nàng chẳng qua là tiểu thiếp đẻ thay mà thôi

Bùi Quang Đình hết sức quy củ tới khóa viện, ở trước mặt mọi người mặt không có chút tình cảm nào, gặp Công Tôn Đại Nương chẳng thi lễ, tư thái người bề trên nói chuyện với nàng. Đợi Công Tôn Đại Nương bảo đám hạ nhân phó phụ rời đi, thân thể như tùng bách của hắn tức thì buông lỏng, hai vai thõng xuống.

Hắn ném thẳng người xuống giường gấm, nằm nghiêng người vươn tay ra lấy quả đào trên đĩa đầu giường:" A nương, con mà đi Trường An, bà nương kia làm khó người thì sao?"

Công Tôn Đại Nương ngồi sau lưng nhi tử, gỡ búi tóc của hắn ra, lấy lược chải:" A nương là con ngựa hoang, con mới là cọc buộc ngựa, nếu không có con, a nương đi đâu mà chẳng được."

" Khổ cho a nương rồi, từ hôm nay trở đi, a nương không cần ẩn nhẫn nữa.' Bùi Quang Đình quay đầu lại:" A nương thích biểu diễn kiếm vũ thì biểu diễn kiếm vũ, thích giành danh hiệu thiên hạ đệ nhất vũ cơ thì cứ giành."

Công Tôn Đại Nương nhìn gương mặt tuấn tú của nhi tử, không có điểm nào giống kẻ phụ bạc kia, đó là điểm khiến nàng hài lòng:" Con không sợ mang tiếng xấu à?" Bùi Quang Đình cắn một miếng đào lớn, nhai rất hào sảng:" A nương mất bao nhiêu thể diện, con kiếm về gấp mười, gấp trăm lần, đến khi thiên hạ chỉ nhớ tới kiếm vũ của a nương, không nhớ tới thứ khác."

Công Tôn Đại Nương phì cười, chấm tay lên mũi nhỉ tử, đứa con này thừa hưởng cả cá tính của nàng, cũng là một con ngựa hoang:" Nhi tử của vũ cơ mà xuất sắc thế này, không biết những nữ tử xuất thân từ cao môn đại hộ có hâm mộ hay không?"

Bùi Quang Đình cũng cười, vung tay nói:" Tất nhiên là hâm mộ, sau này họ còn hâm mộ hơn nữa."

Công Tôn Đại Nương hạ thấp giọng xuống:" Tới Vân thị rồi thì phải ôm chặt lấy chân Vân Sơ không buông, chỉ cần là chuyện có lợi với con thì cứ thoải mái mà làm. A nương còn có vài phần tình nghĩa ở chỗ Vân Sơ."

" Nếu con gây họa thì a nương phải trả giá à?"

" Ở chỗ Vân Sơ thì không tính là trả giá."

Nhắc tới chuyện này Bùi Quang Đình có chút thiếu tự nhiên, ngập ngừng hỏi:" A nương, chẳng lẽ người và Vân hầu ... thực sự giống như ngoài kia đồn à?"

Công Tôn Đại Nương luyến tiếc:" A nương gặp được Vân Sơ muộn mất nửa năm, nếu không bây giờ a nương là đại phụ Vân thị rồi, con sinh ra trong Vân thị sẽ là quý công tử thực sự."

" Bây giờ cũng không tệ mà."

" Còn kém xa lắm."

Cho dù Bùi Quang Đình tự nhận mình là nhi tử của vũ cơ, chưa bao giờ xấu hổ về điều đó, nhưng khi nói tới loại chuyện tình cảm của a nương cũng không thoải mái lắm. Công Tôn Đại Nương thì tính cách cởi mở thẳng thắn, nàng thấy nên nói rõ ràng với nhi tử thì hơn, tránh nhỉ tử tới Trường An có phán đoán sai lâm.

Nàng chẳng giúp gì được cho nhi tử, mối quan hệ với Vân Sơ là thứ duy nhất nàng mang ra dùng được, chuyện liên quan tới tương lai của nhi tử, nàng bất chấp hết.

Bùi Quang Đình ở trong phòng mẫu thân trò chuyện một canh giờ, khi tóc được bùi ngay ngắn lại, hắn ho khẽ một cái, ưỡn thằng lăng, mặt lạnh tanh rời đi, tới chỗ a gia nghe giáo huấn.

" Con tới Trường An cũng bằng với Bùi thị vào Trường An, lần này con đi sẽ làm việc ở quan thự, theo Vân gia thúc phụ học chấp chính, chuyện khác để quản gia Bùi Thông lo liệu, con không cần bận tâm."

Bùi Hành Kiệm dặn dò Bùi Quang Đình rất ngắn gọn, đứa con này của hắn xưa nay thông tuệ, nhìn nhận sự việc chính xác, từ một nhìn ra ba, rất giống hắn.

Đáng tiếc là tính cách có phần cứng nhắc, không được sái thoát như hắn, bởi thế chỉ cần nói ít trọng điểm thôi, chuyện nhỏ Bùi Quang Đình tự xử lý được.

Bùi Quang Đình hỏi:" Hài nhi và Bùi Thông ai làm việc nấy, không có quan hệ lệ thuộc phải không?”

" Chính là như vậy đấy."

" Không được, hành động Bùi thị ở Trường An phải thống nhất, nếu tới Trường An rồi ý kiến của con và Bùi Thông khác nhau, người dưới không biết nghe ai, sẽ bất lợi cho Bùi thị."

Bùi Hành Kiệm nhìn vào mắt nhỉ tử, uy nghiêm hỏi:" Con muốn quyền lực."

Bùi Quang Đình mặt vẫn trơ trơ, giọng nói cũng khô khan:" Đại trượng phu không thể một ngày không quyền."

Câu nói này không làm Bùi Hành Kiệm phản cảm, ngược lại hắn còn ngửa mặt cười to, tới khi tiếng cười dứt rồi mới nói:" Bùi Thông là người của đại nương con, hắn sẽ không nghe con."

" Vậy cho con một đội nhân mã khác."

" Không được, như thế khiến gia trạch bất hòa. Năm xưa ta ở Trường An làm việc cũng gây dựng được ít nhân thủ, mặc dù nhiều năm qua bị Vân Sơ áp chế cho không ngẩng đầu lên được, có điều vẫn là lực lượng không tệ. Ta cho con chiêu mộ họ, thành công hay không phải xem bản lĩnh của con."

Bùi Quang Đình tự tin gật đầu:" Được, con lấy bọn họ." Bùi Hành Kiệm vuốt râu hài lòng:" Khá lắm, đại trượng phu phải như thế."
Bình Luận (0)
Comment