Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1694 - Chương 1691: Huynh Đệ Vũ Thị Thông Minh (1)

Chương 1691: Huynh đệ Vũ thị thông minh (1) Chương 1691: Huynh đệ Vũ thị thông minh (1)Chương 1691: Huynh đệ Vũ thị thông minh (1)

Lỗ Tú đúng là người do hoàng đế khâm điển thật, nhưng nếu hắn nghĩ như thế có thể làm xằng làm bậy ở huyện Vạn Niên thì ngu xuẩn quá rồi. Những kẻ này mang tư duy quán tính quan viên triều đình, không biết rằng dù là tiểu lại huyện Vạn Niên, Trường An không phải có thể tùy tiện kiếm một người là có thể thay thế.

Các quy định, chế độ ở Trường An không phải quan viên vùng khác có thể hiểu, quan lại ở đây quy định rất cao, không những phải thuần thục trình tự làm việc, còn phải nắm rõ địa phương.

Không giống như nhiều nha môn khác, tiểu lại chỉ là đám tay chân nghe lệnh quan trên làm việc, là loại thấp cổ bé họng. Ở huyện Vạn Niên này, những tiểu lại lâu năm kia toàn là người tham gia vào kiến thiết chế độ của Trường An, nói cách khác, trực tiếp điều hành hoạt động thường nhật ở đây không phải Vân Sơ mà là những người cũ đó.

Lỗ Tú muốn thay thế những người cũ đó chỉ có hai cách, một là cho họ thăng tiến, hai là cho họ vinh quang nghỉ hưu, mà tiên đề cho hai cách đó là đều phải bồi dưỡng người thay thế trước mới được.

Huynh đệ Vũ thị tới Trường An trước Vân Sơ một tháng, thời gian này họ chẳng làm gì khác ngoài gặp gỡ trò chuyện với tiểu lại trong huyện. Thế nên bọn họ biết, những tiểu lại bị Lỗ Tú cho nghỉ việc, giáng chức đều hiểu rõ huyện tôn về sẽ khôi phục trật tự, bởi vậy khi Lỗ Tú dựa theo suy nghĩ của mình tranh thủ Vân Sơ chưa về mạnh tay thanh trừng huyện nha, bọn họ cũng chẳng oán trách hay phản đối, dứt khoát xoay người đi luôn.

Làm việc dưới tay huyện tôn cái gì cũng tốt, cứ chuyên tâm làm việc, làm tốt sẽ được huyện tôn ghi nhận, công có phần của ngươi, thưởng cũng không thiếu phần ngươi. Chỉ có một điểm không hay, huyện tôn dùng người như trâu ngựa, bao năm vất vả làm việc, giờ thừa cơ kiếm kỳ nghỉ, đợi huyện tôn về lại đi làm, thế có phải sướng không?

Bởi thế Lỗ Tú xử lý huyện nha hết sức thuận lợi, khiến hắn tưởng cái danh người của hoàng đế khiến không ai dám ho he gì, tự tin của hắn dâng cao tới mức lớn tiếng chống đối Vân Sơ.

Rời khỏi đại sảnh huyện nha, huynh đệ Vũ thị tới thẳng quan giải Vân Sơ, Vũ Thừa Tự đích thân rót trà cho Vân Sơ mà chẳng có chút miễn cưỡng nào:" Quân hầu đừng giết Lỗ Tú, bệ hạ vừa mới đại khai sát giới ở Lạc Dương, hạ quan sợ nếu quân hầu giết hắn, bi kịch lại xảy ra ở Trường An."

" Bệ hạ thời điểm này hẳn là tương đối nhạy cảm, đợi qua một thời gian, chuyện ở cung Cửu Thành ổn định rồi, khi đó giết cũng không muộn."

Vân Sơ lắc đầu:" Ta không giết Lỗ Tú, hắn chỉ làm việc mà một chủ bạ nên làm thôi."

Vũ Tam Tư đi tới nói nhỏ:" Quân hầu vừa rời khỏi Lạc Dương, Chu Hưng cũng bám sát bước quân hầu tây tiến, chuyện này hạ quan sợ là có biến ở Trường An, quân hầu có biết chuyện này chưa?"

Vân Sơ nhìn hắn cười:" Huyện Vạn Niên bao năm qua thiếu một huyện thừa đắc lực, vị trí này vốn ta để cho huyện úy Trương Giáp, nhưng mà tên đó lại là thứ bùn nhão chẳng thể chét lên tường, khả năng hắn chỉ đến thế, ta nâng đỡ cũng không được."

" Phía lại bộ cũng dứt khoát nói Trương Giáp xuất thân tiện tịch, lên làm huyện úy thất phẩm là phá lệ, bất kể thế nào cũng không chịu để hắn làm huyện thừa lục phẩm."

Vũ Thừa Tự cứ như không nghe thấy Vân Sơ nói, vẫn tiếp tục:" Lạc Dương đã thây chất đầy đất, Trường An sao có thể bỏ qua được? Chẳng qua Trường An không phải nơi ở của bệ hạ, cho nên mức độ đối đãi cũng giảm bớt, bệ hạ cho tên ác quỷ Chu Hưng đó tới thanh trừng một lượt đúng không ạ?”

Vũ Tam Tư cũng nói:" Trong chuyện này quân hầu nhất định đã phải bỏ công sức lớn rồi, Chu Hưng làm huyện thừa huyện Vạn Niên, như thế quân hầu có thể khống chế mức độ lớn nhỏ của cuộc phong ba này, đúng không ạ?"

Dù sao huynh đệ Vũ thị là người của Vũ Mi, chuyện này không bao giờ thay đổi được, nên Vân Sơ có thể dùng huynh đệ họ, vài chuyện không thể nói thẳng:" Ta nói với các vị vương gia, bệ hạ đã tới cung Cửu Thành nghỉ ngơi rồi."

Tất nhiên nghỉ ngơi và giết người không mâu thuẫn gì cả, Vũ Thừa Tự lạ gì tính khí vị cô phụ đó, sức khỏe yếu ớt thật, nhưng tâm trí người ta kiên cường lắm, bao năm qua làm việc có để chuyện nào dở dang đâu?

Bệ hạ đã tước giảm lực lượng của hoàng hậu, thái tử, chẳng có lý do gì không tước giảm lực lượng của Trường An, nếu không chẳng phải để mất cân bằng sao?

Lời Lỗ Tú nói hôm nay đều là đánh rắm, chỉ một câu nói đúng, đó là một người không thể nhậm chức quá lâu ở Trường An.

Nhưng nói tới lâu, có ai mà lâu bằng Vân Sơ được?

Từ chỗ hoàng hậu, bọn họ biết chuyến này Vân thị bỏ bảy thành cổ phần ở sở giao dịch, sản nghiệp ở phía đông Lạc Dương, phía bắc Hoài Nam đều đã thay người, đem bán.

Toàn bộ nhân viên thu hẹp, chuyển hướng sang Thục, tây nam, chuyện này còn do phối hợp với hoàng hậu để thao tác, chỉ giữ đúng tòa thành Đại Hành ở Liêu Đông.

Huynh đệ họ không tin Vân Sơ lại vô duyên vô cớ chịu tổn thất như thế, mất ở nơi khác sẽ tìm lại ở Trường An.

Vì thế tuy Vân Sơ không muốn nói chuyện này mà lảng đi, Vũ Tam Tư vẫn mặt dày mày dạn thêm trà nước truy hỏi:" Không biết quân hầu muốn giết chết ai ở Trường An, có thể cho huynh đệ hạ quan biết trước được không? Huynh đệ hạ quan vừa mới tới nơi, lạ nước lạ cái, sợ là làm việc không nên làm, sợ là ảnh hưởng tới đại sự của quân hầu."

Vũ Thừa Tự thầm tán thưởng, đứa đệ đệ này luận tâm tư thủ đoạn đều hơn hắn một bậc, chỉ là tuổi trẻ kiêu ngạo, trước nay còn chút không phục Vân Sơ, giờ học được nhún mình rồi, tương lai thành tựu hẳn hơn xa hắn.

Vân Sơ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:" Trường An phải tiến thêm một bước, phải giàu có hơn, cường thịnh hơn, có sức sống mạnh mẽ hơn."

Huynh đệ Vũ thị nhìn nhau, nói cách khác toàn bộ người trở thành lực cản cho sự phát triển của Trường An sẽ bị thanh trừ.

Vũ Thừa Tự cười nịnh:" Đúng thế ạ, phải loại bỏ những kẻ ngáng chân, chúng ta lên đường mới nhẹ nhàng hơn, đi nhanh hơn, xa hơn." Vân Sơ nâng chén trà lên uống, hai bên giao lưu rất quái lạ, nói chuyện chẳng liên quan gì tới nhau:" Chu Hưng tới đây là để làm việc cho bệ hạ, chuyện của bệ hạ, chúng ta không can thiệp được."

Vũ Tam Tư liên tục gật đầu, vị cô phụ xưa nay thích để người khác gánh tội cho mình, lần này mang tiếng ác cho người khác:" Quân hầu nói đúng quá ạ, Chu Hưng tới, chúng ta sống trong nơm nớp lo sợ, nào dám can dự, cứ thành thật làm việc của mình là đủ."

Vân Sơ đặt chén trà xuống, cảm khái:" Trước kia ta nên đánh chết huynh đệ ngươi, giữ lại tới nay thành đại họa mất rồi, đây là sai lâm của ta."

" Ha ha ha ha ha ..." Huynh đệ Vũ thị cùng cười to, với họ, đây là lời khen lớn nhất rồi:
Bình Luận (0)
Comment