Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1693 - Q7 - Chương 219: Lực Cản Của Trường An.

Q7 - Chương 219: Lực cản của Trường An. Q7 - Chương 219: Lực cản của Trường An.Q7 - Chương 219: Lực cản của Trường An.

Gần đây Trường An có biến động nhân sự không nhỏ, không chỉ Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt rời đi, cả nguyên Trường An lưu thủ Lưu Nhân Quỹ đã tới Lạc Dương làm tể tướng rồi, trong nha môn lưu thủ bây giờ chỉ còn lại mười bảy phó lưu thủ, trong đó có năm vị vương gia Lý thị.

Thực sự chỉ có Ung vương Hiền là có thể quản lý chút công việc thôi.

Sau khi hiểu thêm được bản chất cuộc sống, Lý Hiền không còn là kẻ đáng ghét như xưa nữa, hắn cũng đã tìm ra định vị của bản thân, đó là giáo dục.

Lý Hiền hiện là tế tửu Quốc tử giám, quản lý toàn bộ học đường quan lập ở Trường An.

Không phải ít đâu, hiện trong thành Trường An có tới một trăm hai mươi bảy học đường quan lập, từ học phủ cao cấp như Hoằng Văn quán, Sùng Văn quán tới Quốc tử giám, thái học, tứ môn học, luật học, thư học, đại học tới nơi chuyên môn dạy học vấn đạo giáo như Sùng Huyền học, dạy y học của Thái y thự, dạy thiên văn học của Ti thiên giám, hay dạy nông học, thực vật học của Đông cung ... Kể không hết

Trong số tất cả các phó lưu thủ, thân phận của Ung vương Hiền là cao nhất.

Những phó lưu thủ còn có đại đô đốc Bách ky ti, tử kim quang lộc đại phu của Ngự sử đài, thị lang của trung thư tỉnh, cấp sự trung của môn hạ tỉnh, chức hàm thượng thư của lại bộ, công bộ, binh bộ, hai vị đại tướng quân của Trường An thập lục vệ và Vân Sơ.

Khi Vân Sơ ở Lạc Dương, hoàng đế đã đồng ý để y đảm nhiệm lưu thủ Trường An, nhưng cho tới nay vẫn không thấy ý chỉ bộ nhiệm tới. Vân Sơ cũng chẳng trông đợi gì, giờ y không cần ai trao cho mình quyền lực ở Trường An nữa rồi.

Khi không ai đụng chạm tới quyền bính của người ta, đám phó lưu thủ đầy phòng đều là người tốt dí dỏm khôi hài, nhưng một khi đụng chạm tới lợi ích của người ta, cho dù chỉ là có chút dấu hiệu thôi, cũng bị người ta bóp chết.

Mười sáu người đại biểu đủ thứ quyền lợi khác nhau, Vân Sơ cũng không cách nào thỏa mãn được lòng tham của mười sáu con thao thiết đó mà vẫn ban ra được chính lệnh tốt.

Mặc dù Vân Sơ cũng tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào vươn tay vào hai huyện Trường An, Vạn Niên, kẻ nào ngứa tay ngứa chân thì cẩn thận chân tay không còn của mình nữa. Nhưng những kẻ này vẫn có thể sử dụng tiện lợi từ thân phận của mình mà kiếm chác không ít, thành lực cản cho sự phát triển của Trường An như Vân Cẩm nói rồi.

Vân Sơ thừa sức thanh trừng những kẻ này, chỉ có điều làm thế y sẽ khiến Trường An ngày một cô lập, các nơi khác không rõ nguyên cớ sẽ e dè khi đầu tư vào nơi này, y không thể trực tiếp ra tay.

Sau khi bày tiệc thiết đãi mười sáu vị phó lưu thủ, Vân Sơ đã xác định, đám người này ở Trường An đã ăn tới béo múp rồi, đã tới lúc phải giết rồi.

Khi đám người kia đang ăn mừng vì cho rằng hoàng đế không xử lý Trường An giống Lạc Dương, không biết rằng người muốn chỉnh đốn Trường An là Vân Sơ không phải là hoàng đế.

Nếu Lý Trị chỉ muốn cắt tỉa Lạc Dương một chút, Vân Sơ cho rằng mười sáu tên khốn kiếp bên cạnh mình phải diệt ba tộc mới xứng đáng.

Tửu yến bày ở hậu nha của huyện Vạn Niên, vì công tác rất nhiều, cho nên tổng cộng phải ăn tới bốn ngày mới chiêu đãi hết đám vương hầu hiển quý, khi ly biệt, đám người này tán dương nhà ăn huyện nha Vạn Niên không ngớt, quyết định sau khi trở về cũng cải thiện nhà ăn trong cơ cấu của mình.

Mặc dù không thể nào so với nhà ăn huyện Vạn Niên, ít nhất khi bày tiệc cũng không thể làm mất mặt quá mức được.

Trải qua bốn ngày, nội dung công tác duy nhất mà mười bảy vị phó lưu thủ Trường An đồng thuận được chính là cải thiện cơm nước, còn về phần kháng thiên tai chống hạn, di chuyển bách tính nơi hạn hán quá độ tới nơi có nhiều nguồn nước hơn để sinh sống thì bị phủ quyết.

Kết quả đó chẳng có gì bất ngờ. Xử lý xong chuyện cao tầng, Vân Sơ gõ trống thăng đường ở huyện Vạn Niên.

Vì Vân Sơ thân là phó lưu thủ chủ quản hai huyện, cấp quan của y lại cao, địa vị cao, bởi thế tuy gõ trống thăng đường ở huyện Vạn Niên, quan lại huyện Trường An cũng tới nghe lệnh.

Đứng ở trên cùng không cần nghi ngờ gì, chính là hai vị hâu gia Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư, đứng sau hai người bọn họ năm thước, Vân Sơ không nhận ra một ai hết.

Vì thế Vân Sơ thô bạo yêu cầu người đứng phía trước cút xéo hết, bấy giờ mới lộ ra Lư Chiếu Lân và Dương Quýnh:" Bản quan trước đi viễn chinh tây nam, các ngươi đã là chủ sự một phòng, vì sao bây giờ thành tòng sự?"

Lư Chiếu Lân bước lên một bước nói:" Hạ quan may mắn, lại thêm thường ngày tương đối nghe lời, cho nên mới được chủ bạ đại nhân giáng cấp một bậc, người khác thê thảm hơn hạ quan nhiều lắm, rất nhiều chủ sự nay còn chẳng bằng một tạp dịch."

Vân Sơ trừng mắt với huynh đệ Vũ thị:" Các ngươi làm đấy à?"

Vũ Thừa Tự vội thi lễ:" Hạ quan là Trường An lệnh, sao có thể vượt phận sự đi quản lý chuyện của huyện Vạn Niên. Hơn nữa huyện Trường An của hạ quan tuy có biến động nhân sự, nhưng không ảnh hưởng tới đại cục, trên chín thành nhân thủ là người cũ, hạ quan cho rằng dùng người cũ thuận tay hơn."

Vân Sơ nghe vậy gật gù, y cũng tin huynh đệ Vũ thị có cái giác ngộ này, ánh mắt lập tức chuyển sang tân Vạn Niên huyện chủ bạ Lỗ Tú đang thấp tha thấp thỏm, cau mày nói:" Ngươi ngứa mắt với bọn họ phải không?”

Lỗ Tú không tỏ ra sợ hãi, bình tĩnh đứng tại chỗ khom lưng:" Khởi bẩm quân hầu, quan viên thuộc huyện Vạn Niên có người đã nhậm chức tới mười năm, người nhậm chức bảy tám năm rất nhiều, ví như đám Lư Chiếu Lân, Dương Quýnh cũng đã nhậm chức trên năm năm."

" Một người không thể nhậm chức một nơi quá lâu, đó là thông lệ của triều đình."

Vân Sơ nghe Lỗ Tú giải thích nhưng lại không trả lời hắn, nói thẳng với Lư Chiếu Lân và Dương Quýnh:" Mỗ gia khi rời khỏi Trường An như thế nào, ngày mai thăng đường phải khôi phục như cũ." Lỗ Tú phản đối:" Quân hầu, toàn bộ nhân viên an bài đã đi qua lưu trình ở lại bộ, nhân viên mới được bộ nhiệm đều trải qua lựa chọn gắt gao của lại bộ, không thể thay đổi."

Vân Sơ phất tay:" Không có gì là không thể thay đổi, viết lại văn thư báo lại bộ đi, hôm nay nhân sự không đúng, mai hãng thăng đường xử lý sự vụ."

Nói xong gõ mộc đường đánh sầm, coi như đặt dấu chấm hết cho sự việc hôm nay.

Đợi Vân Sơ tới hậu đường, Lư Chiếu Lân vén mép áo bào, phất mạnh, nói với Dương Quýnh:" May mà ngươi không tới quân ngũ báo danh, nếu không đã chẳng có cơ hội thăng tiến quý giá này rồi."

Dương Quýnh cười nói:" Ta vẫn tới quân ngũ thôi, có điều đợi thăng quan xong mới đi có lợi hơn."

Chủ bạ Lỗ Tú thấy hai người này nói chuyện ngông nghênh như không có ai bên cạnh thì bước tới, trâm giọng nói:" Bản quan chính là chủ bạ do đích thân thiên tử khâm điển tới huyện Vạn Niên, cho dù Vân hầu không thích bản quan thì có thể làm được gì?"

Huynh đệ Vũ thị thấy chuyện này không liên quan tới mình, cho nên cười nói rời đi. Chuyện bổ nhiệm nhân sự lần này xảy ra khi Ôn Nhu rời Trường An, Vân Sơ lại bị kẹt ở Lạc Dương chưa về được, cho nên huyện Vạn Niên mới xảy ra biến cố.
Bình Luận (0)
Comment