Q7 - Chương 218: An bài ổn thỏa cả rồi.
Q7 - Chương 218: An bài ổn thỏa cả rồi.Q7 - Chương 218: An bài ổn thỏa cả rồi.
Vân Sơ đôi khi quên mất lão bà của mình lợi hại như thế nào, năm xưa nàng khi còn là tiểu cô nương từ nhỏ mất cha mẹ, nàng chỉ huy một lão phụ một tiểu nha đầu mà vẫn giữ được gia trạch trước sự nhăm nhe của đám thân tộc tham lam đấy.
Đứng vững lại rồi, Vân Sơ cẩn thận nhìn quanh, chỉ sợ mình bất cẩn dẫm lên thứ bảo bối nào đó, trong nhà mất đi một đống tiền:" Nói cách khác, chỉ cần thứ trong nhà ta, từ phân chim trên trời rơi xuống tới cỏ dưới đất mọc lên đều đem bán lấy tiền được à?"
Ngu Tu Dung dùng một cây gậy nhỏ gạt tích tuyết thảo gần góc tường ra, chỉ vào mấy cái lá tựa hồ đã chết khô, chỉ cho trượng phu thấy:" Mấy cây nhân sâm này thiếp đã trông mười mấy hai mươi năm rồi, đã có thể đào ra cho phu quân ngâm nước uống."
Chân tường nhà mình có nhân sâm, còn là mười mấy năm hai mươi năm nữa, Vân Sơ dui mắt mấy lần cúi xuống xem, đúng là nhân sâm rồi, cái gì y có thể không nhận ra chứ cái này sao có thể nhầm, nói thế Ngu Tu Dung trồng từ tận lúc mới gả tới Vân thị sao? Nàng đã chuẩn bị từ khi đó rồi à?
Dáng vẻ kinh ngạc của trượng phu khiến Ngu Tu Dung cực kỳ hài lòng:" Đây là mảnh đất quý chân chính, chàng đừng thấy nhà ta chỉ có mười mấy mẫu, nhưng người đều là nhân tài, đồ toàn là đồ quý, trạch viện này nuôi một hai trăm năm, tới khi đó riêng cỏ cây trong nhà đã đủ cho con cháu dùng không hết rồi."
Vân Sơ hít sâu một hơi, ai mà ngờ được, ai ngờ được, thứ giúp Vân thị truyên thừa đời đời là cái trạch viện tựa hồ không có gì đáng kể này, thực tế hữu ích hơn mọi tính toán của y.
Xem ra trong nhà được Ngu Tu Dung lo liệu tốt hơn cả tưởng tượng, không cần Vân Sơ bận lòng nữa, lại thêm vào đứa muội muội thích giấu vàng, ngọc thạch khắp nơi trong nhà không biết bao nhiêu mà kể, rồi vì phòng mối mọt, trong nhà có mấy cột chu sa giả thành trụ, nói Vân thị châu ngọc đầy nhà cũng không sai.
" Đừng cúi đầu nhìn con đường nhỏ, đá rải trên đó đều là do Vân Na lấy từ sông Vu Điền về trải đấy, lần trước Kỷ vương tới nhà tìm Vân Na, nhà ta nhất thời không trông coi kỹ bị hắn đào trộm mất mấy viên." Ngu Tu Dung nói nhỏ:
Vân Sơ cố gắng lắm mới nhẫn nhịn không ngồi xuống dùng kính lúp soi xem số đá trải trên con đường nhỏ nhà mình có phải là tử ngọc trong truyền thuyết không. Y cởi luôn giày ra, kệ thời tiết này đi chân đất không hề dễ chịu, ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi vê phía trước, nói thật đấy, cái cảm giác dẫm chân đi trên đống tiên nó sướng lắm.
Tiếng chim hỉ thước lanh lảnh vang lên, Vân Sơ nhìn tổ chim hỉ thước nằm giữa chạc cây ngô đồng, nói với Ngu Tu Dung:" Nàng sai người trông coi cái tổ chim đó cho kỹ, đừng để trứng vàng trong đó rơi xuống, chẳng may rơi trúng đầu người ta là vỡ đầu đấy.
Ngu Tu Dung xách giày Vân Sơ đi theo bên cạnh phì cười:" Trong đó chỉ có ít đồ do đại nhi tử của chàng với mấy đứa đệ tử giấu thôi, rơi xuống cũng không chết được ai đâu."
Vân Sơ tò mò:" Nó giấu cái gì thế?"
Ngu Tu Dung nhổ phì một cái:" Toàn là thứ mua từ hiệu sách của nhà Đồng Bản, chắc là tranh mỹ nhân gì đó, chúng còn dùng giấy dầu bọc kỹ, không sợ mưa gió."
" Xem ra cái gì nàng cũng biết."
" Tòa trạch viện này do thiếp chăm lo, nơi mình ở mà còn không hiểu rõ thì uổng phí gọi là nhà."
Vân Sơ và Ngu Tu Dung cùng nhau đi dạo quanh nhà một lượt, thời gian Vân Sơ không có nhà, trạch viện không mở rộng thêm nữa, phần cũ và mới giờ nối liền thành một thể, không nhận ra được nữa.
Khi tới bên chuồng ngựa, con ngựa mận chín liên chạy ra, mũi thở phì phì, dùng cái đầu dài ngoằng của nó thân thiết cọ cọ vào Vân Sơ, rất là vui vẻ.
Vân Sơ thấy hôm nay mặt trời rất tốt, bảo mã phu mang nước ấm tới, cùng Ngu Tu Dung lau người cho con ngựa mận chín.
Không muốn thừa nhận cũng không được, con ngựa mận chín đã già rồi, nơi đặt yên ngựa bị rụng rất nhiều lông, cho dù Vân Sơ không thường cưỡi nó nữa, nó được nghỉ ngơi rất lâu mà lông mới chẳng mọc ra, để lộ mấy mảng da trơ trụi chẳng đẹp gì cả, nó cũng hơn hai mươi tuổi rồi còn gì.
Tắm rửa cho nó xong, cậy miệng ra xem, răng nó cũng mòn lắm rồi.
" Sau này cho nó ăn ít thức ăn tin, răng nó không nhai được đồ cứng nữa." Vân Sơ căn dặn mã phu:
Xa phu khiêm mã phu Cừu Phì nói:" Quân hầu, không nên chiếu cố đặc thù cho nó, chiến mã phải ăn thức ăn thô mới cường tráng, nếu dùng thức ăn tỉnh nuôi, nó sẽ sinh ra thịt, nó mà béo lên thì già càng nhanh.”
Vân Sơ thở dài không nói nữa, luận về nuôi ngựa, Cửu Phì bây giờ chuyên nghiệp hơn y nhiều, y quá lâu rồi không chăn nuôi gia súc.
" Đã tính tương lai cho nhi tử của ngươi chưa? Thôi Miêu đã vào Quốc tử giám ba năm rồi, có muốn nó vào sĩ đồ không?"
Cửu Phì và Thôi Dao đã vụng trộm mười mấy năm, kết quả vụng trộm ra một đứa nhỉ tử, tới nay Cửu Phì vẫn là tội phạm bị truy nã, cho nên đứa con đó sau khi lớn lên liên theo họ mẹ.
Đến năm mười bốn tuổi Thôi Miêu được Vân Sơ đưa vào Quốc tử giám, tới nay đã mười bảy tuổi, cũng là đứa bé thông minh lắm, chỉ là mệnh không tốt.
" Thằng bé năm ngoái có về thương lượng với tiểu nhân, nó không muốn vào sĩ đồ, muốn kiếm một vị trí ở trong nhà, còn tốt hơn làm quan."
Thấy tên này trả lời ngu quá, Vân Sơ quay sang Ngu Tu Dung:" Nàng đi hỏi ý Thôi Dao xem, lời tên này không tính đâu."
Thời gian trôi đi Vân gia bây giờ đã là một đại gia tộc rồi.
Mặc dù chủ nhân chỉ có năm người, gia thần thì đã có hơn mười sáu người, mỗi người quản một mảng, ít ra ít nhất có gần vạn người dựa vào Vân thị kiếm cơm.
Một sản nghiệp lớn như thế muốn làm rõ trong một thời gian ngắn không phải chuyện dễ dàng.
Vân Sơ lần này về nhà, nghe chín gia thần ở nhà báo cáo, an bài chuyện tiếp theo Vân thị phải làm cùng với phương hướng phát triển chủ yếu. Việc vừa nhiều vừa phức tạp chưa nói, lại còn vài việc khiến người ta khó chịu.
Ví dụ như kế hoạch khai phát Vành đai Hoàng Hà do Diêu Sủng chủ trì.
Ở Đại Đường, muốn khai phát đất hoang mà thiếu sự hỗ trợ của vũ lực là không được, bởi vì có trời mà biết được ở nơi hẻo lảnh nào đó có đám người không hề biết rằng triều Tùy đã diệt vong, được Đại Đường thay thế nhiều năm rồi.
Đừng ngạc nhiên, một cái thôn vài trăm người sinh sống trong khúc quanh của Hoàng Hà, người ta cố tình tránh liên hệ với bên ngoài, không dễ tìm ra.
Vì ủng hộ công tác của Diêu Sủng, Vân thị đem ra trên một nửa lực lượng vũ trang của mình tới Hoàng Hà.
Thế nên Vân Sơ về Trường An vốn chỉ từ khách ba ngày thôi, rốt cuộc mất tới tám ngày mới chính thức tới nha môn.