Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1691 - Q7 - Chương 217: Vân Thị Chỗ Nào Cũng Là Tiền.

Q7 - Chương 217: Vân thị chỗ nào cũng là tiền. Q7 - Chương 217: Vân thị chỗ nào cũng là tiền.Q7 - Chương 217: Vân thị chỗ nào cũng là tiền.

Thời tiết đầu đông, tuyết chưa rơi, sáng sớm trời âm u, hôm qua Trường An nổi cơn gió mạnh, mang đi thêm những chiếc là vàng, đồng thời mang đi hơi ấm cuối cùng của, gió lạnh đầu mùa tới rồi.

Năm nay mùa đông tới muộn, thời tiết chưa lạnh lắm, Vân Cẩm vừa từ phòng luyện tập đi ra, toàn thân bốc hơi nóng cứ như bánh bao vừa mới rời lồng hấp, hai má đỏ hồng hồng, hết sức xinh đẹp.

" Con không đi tắm rửa mà tới đây làm gì?" Vân Sơ thấy Vân Cẩm ra chính sảnh thì ngạc nhiên, nha đầu này thích sạch lắm, điều gì làm nó sốt ruột như thế:

Vân Cẩm nhìn quanh:" Tiểu Điểu Nhi đi rồi ạ?"

"Ừ, vừa mới đi rồi."

" Đệ ấy sợ lắm, a gia không nhìn ra sao?"

Vân Sơ sao có thể không nhìn ra:" Nó giả vờ đấy, lão thần tiên rất hiền từ, nó sợ cái gì chứ? Con mau đi tắm đi, đừng để bị lạnh rồi cảm."

Vân Cẩm lấy khăn tay vừa lau mồ hôi trên mặt vừa nói:" A gia, tiền trong sở giao dịch phải lấy ra."

Quả nhiên từ chối nó một lần là không đủ, Vân Sơ hờ hững đáp:" Bán được thì lấy, không bán được thì không lấy."

Vân Cẩm nhắc:" Khuy Cơ đại sư đang đòi nợ đấy."

" Ông đấy đợi được ba năm rồi thì đợi năm năm cũng không phải vấn đề lớn."

" Hả? A gia định quịt nợ à?"

Vân Sơ thật nhớ lúc chúng còn nhỏ, một cái liếc mắt khiến cả đám ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm rồi, đâu ra lắm chuyện thế này:" Huyền Trang đại sư còn không nói gì, một tên thác bát tăng như Khuy Cơ sốt ruột gì chứ?"

Vân Cẩm đính chính:" Huyền Trang đại sư có giới luật, xưa nay không đụng vào tiền tài" Vân Sơ mặt dày mày dạn nói:" Thế không phải là vừa vặn không phải trả à, chùa Đại Từ Ân để khoản tiền đó lâu dài ở sở giao dịch, tạo phúc lâu dài cho dân. A gia con đang giúp đỡ bọn họ tích góp công đức, tu hành phật pháp, đó mới là bản ý của phật!"

Vân Cẩm làm sao để những lời vớ vẩn đó qua mặt, nàng hết sức kiên trì:" Vậy a gia định phá vỡ thương mại trì trệ của Trường An ra sao?"

" Đâu có trì trệ như con nói, nắm ngoài lượng hàng hóa và mậu dịch đã tăng trưởng hơn một thành so với năm kia cơ mà."

" Trừ hai năm sở giao dịch sụp đổ gây dựng lại, có năm nào tăng trưởng mậu dịch không trên năm thành, bây giờ mới tăng trưởng một thành thôi mà a gia đã hài lòng à?"

Phải nói chuyện tử tế rồi, không dùng cách đối phó với trẻ con được nữa, Vân Sơ ra hiệu cho Vân Cẩm ngồi xuống, rót cho khuê nữ chén trà nóng:" Vậy còn nói xem, thương đạo lớn nào là còn chưa khai thông?”

Vân Cẩm trả lời chắc nịch:" Quảng Châu!"

Vân Sơ gật gù:" Thương mại Quảng Châu chủ yếu ở đường biển, xung quanh Đại Đường thì phát triển thương mại cơ bản không thu được nhiều lợi ích, muốn đi xa hơn gặp phải người Đại Thực tham lam chặn đường rồi. Nên hiện chỉ có người Đại Thực tới đại đường buôn bán mà ít có chiều ngược lại."

" Các thương đạo khác hiện giờ đều vận hành tốt, lượng mậu dịch tăng đều đặn, chẳng qua là vì hạn chế bới phương thức vận chuyển, tăng trưởng mới tương đối ít."

" Hiện giờ lượng giao dịch của Trường An đã lớn tới kinh người, con đừng thấy chỉ tăng trưởng một thành thì nói là thấp, con cứ so sánh con số đi, một thành bây giờ tổng lượng hơn năm thành trước kia đấy."

" Cứ đưa tiền vào thị trường kỳ thực là phương thức ăn gian, hữu dụng nhất thời chứ không thể lâu dài. Con muốn duy trì động lực tăng trưởng lâu dài phải không ngừng nghiên cứu ra thứ hàng hóa mới, kích thích sở hữu tiêu dùng, tiếp đó là khiến bách tính giàu có hơn, mới gia tăng được thương mại."

" Con có thời gian rảnh quan tâm chuyện này, không bằng bỏ thêm công sức cùng công tượng nghiên cứu ra hàng hóa mới còn hơn."

Vân Cẩm lắng nghe lời a gia nói hết sức chăm chú, nàng phát hiện không ít sơ hở, đợi a gia nói xong để phản bác, không ngờ vừa định nói thì toàn thân lạnh buốt, vừa rồi thân thể còn bốc hơi nóng giờ lạnh ngắt, hét một tiếng "a gia ăn gian " rồi chạy đi tắm.

" Còn non lắm!" Vân Sơ lừa được khuê nữ thì dương dương đắc ý, nhân lúc bữa sáng còn chưa bắt đầu cầm bình phun nước ởi tưới cho chậu hoa nghênh xuân yêu thích của mình, ngắt đi vài cái lá vàng:

Mặt trời đã lên xua tan đi sương sớm, nhưng bị tháp Đại Nhạn che lấp một mảng lớn, đàn vịt đông nghịt lại kêu quang quác bay qua, sàn gạch sạch sẽ của Vân thị liền xuất hiện rất nhiều đốm trắng.

Không còn Vân Na cầm đầu trẻ con trong phường đi săn vịt ăn nữa, bọn chúng không còn thiên địch, mấy năm qua sinh sôi nảy nở quá mức rồi.

" Đó là phúc khí đấy!" Nữ chủ nhân Vân thị đã trang điểm xong từ hậu trạch đi ra, thấy trượng phu bất mãn nhìn phân vịt trên mặt đất thì tủm tỉm nói:

" Cái phúc này Vân thị lấy in ít thôi, phần còn lại cho người khác thì hơn." Vân Sơ sờ đầu, may mà không có, nếu không lão tử trèo lên cái tháp nát đó cho một mồi lửa:

" Thiếp không nói linh tinh đâu, lão thần tiên thường lấy phân vịt trên tháp Đại Nhạn cho vào thuốc. Ông cụ còn nói, dùng phân vịt bao nhiêu năm, chỉ vị của tháp Đại Nhạn có hiệu quả nhất, nhất là dùng chữa trĩ, tứ chi sưng phù có hiệu quả kinh người. Khiến cho phân vịt trên tháp bây giờ cung không đủ cầu."

Ngu Tu Dung nói tới đó nhìn thấy trượng phu hái đi một chiếc lá vàng trên cây hoa nghênh xuân, lại nói:" Đó cũng là đồ tốt đấy, phu quân sau này đừng ngắt lá vàng nữa, đám nha hoàn hi vọng thu thập ít lá bán lấy tiền, thêm thu nhập cho bản thân đấy."

Vân Sơ biết lá của hoa nghênh xuân có tác dụng hoạt huyết giải độc, giảm đau chống sưng, cùng với vài loại bệnh khác:" Đây là loại thuốc rẻ tiền, khắp Trường An này có hoa nghênh xuân, ai lại bỏ tiền ra mua chứ?"

" Phu quân bây giờ tầm nhìn cao quá rồi, không để ý nhân gian trước mắt nữa." Ngu Tu Dung giải thích:" Bồn hoa nghênh xuân này của nhà ta là cây già, còn là đồ ngự tứ, vừa có sức thuốc cao, lại có danh tiếng tốt, sao lại bảo không ai mua? Muốn mua mà chẳng có ấy chứ?"

Vân Sơ nghe vậy mới phát hiện ra một tiểu nha hoàn tủi thân rơm rớm nước mắt ở bên cạnh, đem lá vàng ngắt xuống đưa cho nó:" Được rồi, không cần ủy khuất, lấy đi bán đi ... À phải nếu nói như nàng thì trúc của nhà ta cũng là..."

Ngu Tu Dung tiếp lời:" Là thuốc, nhất là trúc xanh luôn là lễ vật tốt tặng người thương bệnh đấy."

Ánh mắt Vân Sơ dừng ở bãi cỏ đã hô héo, Ngu Tu Dung nói luôn:" Đó là tích tuyết thảo, có thể dùng làm thuốc."

Vân Sơ lảo đảo, tay phải vịn vào cái cột đầy dây leo bên cạnh:" Đó là mao thanh đằng, tháng sáu thu hoạch, bỏ đi cành nhỏ và lá, phơi khô, chữa phong thấp, tiết phong, sưng đau chân."

OạchI

Lần này Vân Sơ ngã thật rồi.

(*) Thác bát tăng: Sư khất thực, chỉ nhà tu hành không tích lũy tài sản, sinh tôn nhờ bố thị, một cách khổ tu.
Bình Luận (0)
Comment