Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1690 - Q7 - Chương 216: Vì Đại Kế Nghìn Năm.

Q7 - Chương 216: Vì đại kế nghìn năm. Q7 - Chương 216: Vì đại kế nghìn năm.Q7 - Chương 216: Vì đại kế nghìn năm.

Nhìn cha mẹ ồn ào cãi nhau đi về hậu trạch, Vân Cẩm và Vân Loan nấp sau bình phong nghe trộm rón rén đi ra. Hai tỷ muội nhìn nhau một cái, Vân Loan quỳ xuống đất ôm lấy chân Vân Cẩm khóc lóc:" A tỷ cứu đệ, đệ không muốn tới chỗ lão thần tiên làm đạo đồng đâu."

Vân Cẩm ngạc nhiên lắm:" Không phải trước kia đệ cứ hơi chút lại trốn tới chỗ lão thần tiên chơi à? Lão thần tiên thích đệ lắm mà."

Vân Loan mặt đầy sợ hãi:" Đó là đi chơi, nhưng lần này lão thần tiên muốn dạy đệ y thuật, đây là chuyện khác."

Vân Cẩm xoa đầu đệ đệ:" Đó là tuyệt kỹ của lão thần tiên, thiên hạ này bao nhiêu người muốn học mà chẳng được đấy, vì sao đệ không muốn học?"

Vân Loan òa khóc, dùng đầu húc vào bụng Vân Cẩm, mếu máo nói:" Học y thuật toàn là bọn điên, lão thần tiên là người điên lớn nhất, rõ ràng có thể dùng dược đồng thử thuốc, lão thần tiên lại lấy bản thân ra thử."

" Lần trước đệ tới chỗ lão thần tiên thỉnh an, ông ấy không dùng dược đồng, lại bảo đệ thử thuốc, đệ không biết, uống vào liền tiêu chảy hai ngày liên."

" Bọn họ còn dùng châm đâm lên người mình, không phải chỉ là một hai cái đâu, mà đâm chi chít như nhím vậy, cái nào cái nấy phải dài cả thước. Lão thần tiên còn dùng cái châm dài ơi là dài đâm vào đầu mình..."

" À, còn viện phán Lão Hà của thái y viện nữa, ông ta hơi một chút là rạch tay mình, đem mầm bệnh trên người bệnh nhân cho vào đó, nói là muốn miễn dịch tuyệt đối gì đó."

" Bọn họ đều là những kẻ điên."

" A tỷ, cứu đệ với, đệ không muốn bị đem ra thử thuốc, không muốn bị đâm châm lên người, không muốn bị điên đâu."

Vân Cẩm thương hại, đứa đệ đệ này từ nhỏ đã lười nhác, sợ mệt, sợ đau, sợ mồ hôi, nếu tới chỗ lão thần tiên chắc chắn chịu khổ không ít, an ủi:" Đệ thân phận tôn quý, sẽ không bị đối xử như thế đâu."

Vân Loan lắc đầu quầy quậy:" Không đúng, không đúng, đệ cảm giác lão thần tiên rất ghét người có thân phận tôn quý. Khi chữa bệnh cho người nghèo ngay cả một bộ quần áo chỉnh tê cũng không có thì thu rất ít tiền, có khi không thu tiền, thậm chí còn cho cả thuốc."

" Đến khi chữa tiêu chảy cho đệ thì đòi Thôi ma ma trả những 15 quan, mà đệ bị tiêu chảy còn là do bị lão thần tiên dùng thử thuốc mà ra."

"A tỷ không tin thì cứ đợi mà xem, khi đệ làm môn hạ cho lão thần tiên, nhất định còn sống thảm hơn mười bảy đứa đạo đồng kia. Hu hu hu, đệ không đi đâu."

Đứa đệ đệ này suốt mấy năm tuổi thơ sống trên lưng nàng, Vân Cẩm sao chẳng thương, nhưng nàng chẳng làm được gì hơn:" Lão thần tiên lên tiếng rồi, a gia đồng ý rồi, a nương cũng rất vui, đệ nghĩ ta phản đối mà được sao?"

Vân Loan nghe vậy khóc to:" A tỷ sắp mất đi Tiểu Điểu Nhi rồi."

Vân Cẩm nghe đệ đệ khóc lóc thê thảm, lòng cũng xót xa, muốn bế nó lên an ủi nhưng chịu thua rồi, đừng nhìn Vân Loan béo mà nhầm, nó không chỉ béo đâu, mà chắc như đá ấy, nàng không bế nổi nữa.

Không phải Vân Cẩm không tin vào con người lão thần tiên, ông cụ nổi tiếng là người coi chúng sinh bình đẳng, mặc dù thường ngày có thể yêu quý Tiểu Điểu Nhị, nhưng trong quá trình dạy học, ắt sẽ không có một chút ưu ái nào.

Thậm chí rất có khả năng như Vân Loan nói, vì muốn nó làm gương, lão thần tiên sẽ đối xử nghiêm khắc với hơn những đứa bé khác.

Vân Loan ở nhà được chiều chuộng như thế còn thường không chịu được, suốt ngày chạy trốn hết nhà nọ tới nhà kia lánh nạn, theo lão thần tiên, chịu khổ là cái chắc, nắm tay nó kéo lên:" Đi nào, tỷ làm vài món ngon cho đệ, mai đến chỗ lão thần tiên mang theo một ít."

Ở hậu trạch, Ngu Tu Dung hồi lâu mới từ trong lòng Vân Sơ chui ra, lúc này thỏa mãn rồi, bình tĩnh lại cũng nghĩ ra vấn đề:" Tiểu Điểu Nhi tới chỗ lão thần tiên học liệu có ổn không?" Vân Sơ uể oải ngáp dài:" Tiểu Điểu Nhi cầm tinh hạch đào, nếu không đập vỡ lớp vỏ ngoài, không lấy được nhân bên trong. Tư chất của nó thuộc hàng đỉnh cấp, nhưng lại sống quá qua loa tùy tiện, bao nhiêu sự thông minh nó dùng hết vào việc ăn với lười rồi, đưa tới chỗ lão thần tiên cũng tốt, nó không dám đối phó với lão thần tiên."

"'Ta không mong nó học được bản lĩnh của lão thần tiên, quan trọng là mài rũa tâm tính của nó, ở nhà khó mà dạy được."

Ngu Tu Dung thở dài:" Cũng phải, nhà ta nhân đỉnh không vượng, Tiểu Điểu Nhi chẳng thể để lười được. Nói một câu không hay, Tiểu Điểu Nhi chịu khổ, đêm so với gia nghiệp thiên thu vạn đại của Vân thị có đáng là gì?"

" Nàng nghĩ xa quá rồi, ta chỉ muốn Tiểu Điểu Nhi nên người, có bản lĩnh tự lập thôi, không phải vì Vân thị có thể truyền thừa thiên thu vạn đại." Vân Sơ ở chuyện này nghĩ thoáng hơn lão bà:" Có nhân tài thì truyên thừa tiếp, không có thì bị lãng quên, đó mới là lẽ tự nhiên."

Con người là động vật sống bằng kinh nghiệm, ở một vùng thoải mái lâu rồi sẽ không muốn hành động nữa.

Vân Loan sinh ra Vân thị đã có vị trí vững chắc ở Trường An, trong nhà khi đó nhiều năm không có bóng dáng trẻ con, sinh ra một cái liên được cả nhà cưng chiều.

Lại thêm nó sinh ra thông minh quá mức, làm cái gì cũng dễ dàng hơn người, vì thế sinh ra tính lười.

Từ khi tiểu nhi tử được đôi mắt tinh tường của lão thần tiên nhìn trúng, Ngu Tu Dung liền thấy bụng mình là kho báu, những đứa bé từ bụng nàng chui ra, không đứa nào là không ưu tú kiệt xuất, có tiền đồ tương lai rộng lớn.

Cảm giác đó hẳn là hạnh phúc tối thượng của một nữ nhân.

Chỉ là trượng phu đã không còn chịu khó như thời tân hôn nữa, thế nên Vân thị mãi không có thêm đứa bé nào, gia nghiệp quá lớn, con cái lại quá ít, đó là phiên não duy nhất trong lòng Ngu Tu Dung.

Cho dù Ngu Tu Dung tự nhận da dẻ mình vẫn mịn màng như mỡ đông, mày như núi xa, trừ khóe mắt có chút nếp nhăn ra thì không khác gì thiếu nữ. Khi phu thê thân mật, không chỉ Vân Sơ thiếu nhiệt tình, tới ngay cả nàng nhìn gương mặt anh tuấn, thân hình tráng kiện của trượng phu, cũng đã không còn kích động như xưa.

Canh năm, phu thê hai người đã rời giường.

Nếu là trước kia mà dậy sớm như thế, nhất định sẽ tranh thủ các con còn nhủ, không ai quấy nhiễu làm chút chuyện khác. Đợi tới khi lần nữa thức giấc, chắc chắn là mặt trời lên tới ba cây sào rồi.

Ngu Tu Dung chỉ mặc mỗi yếm lót, nàng cho rằng khi mình mặc yếm là đẹp nhất, đầy sức dụ hoặc, cảm giác đó tới từ Vân Sơ, vì chỉ cân nàng ăn mặc như vậy ngồi bên bàn trang điểm vờ vịt chải tóc, Vân Sơ nhất định sẽ ngứa ngáy chân tay.

"Ài...." Ngu Tu Dung ngồi bên bàn trang điểm thở dài, Vân Sơ đã mặc y phục xong, quay sang không thấy lão bà nói gì cả, chẳng hiểu gì hết rũ ống tay áo đi ra ngoài.

Vân Loan tuyệt vọng mặc một bộ đạo bào thùng thình, hồn phách bay tận đẩu đâu, đứng ở sảnh đường chờ đợi.

Vân Sơ ra tới sảnh đường, nhìn thấy nhi tử đã đợi sẵn cũng hơi bất ngờ, vỗ vai khích lệ:" Tới chỗ lão thần tiên phải nghe lời, đừng chọc giận ông cụ, ông cụ nhìn hiền lành thế thôi, nóng tính lên là đánh người dữ lắm đấy, đi đi!"

Vân Loan mấp máy môi mấy lần muốn nói với a gia, nghe lời lão thần tiên không khác gì đưa nhi tử vào âm tào địa phủ, nhưng rốt cuộc nó không nói ra, cúi gầm mặt rời nhà tới Kỷ vương phủ.
Bình Luận (0)
Comment