Q7 - Chương 215: Rốt cuộc cũng có chút thay đổi. (2)
Q7 - Chương 215: Rốt cuộc cũng có chút thay đổi. (2)Q7 - Chương 215: Rốt cuộc cũng có chút thay đổi. (2)
Hơn hai năm, gần ba năm không ở Trường An rồi, Vân Sơ rất muốn biết sản nghiệp giải trí của Trường An rốt cuộc có tiến bộ không, về quy mô lẫn chất lượng liệu đã vượt qua được những cuộc vui ở Lạc Dương chưa, cái này gọi là gần gũi dân tình, không xa dời quần chúng.
Thế nhưng khi Vân Sơ đã dắt ngựa đi ngang qua một nửa phường Bình Khang, lại chẳng có ai chào mời y vào cả, có lẽ vì hôm nay đông khách quá rồi, chẳng còn chỗ chứa nữa, nên người ta chẳng chèo kéo khách.
Không có ai mời chào, huyện tôn đại nhân cũng ngại cứ thế đi vào, nên đành ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước chân kiên định đi qua cổng phường Bình Khang.
Một tên béo đứng giữa ánh đèn xanh đỏ, tay cầm chén rượu nhìn bóng dáng Vân Sơ đi xa dần, gương mặt lộ vẻ tiếc nuối vô cùng.
Kỷ vương Thận y phục xộc xệch bước chân loạng choạng đi tới, vỗ vai Tào vương Minh:" Y sẽ không tới đâu, ít nhất sẽ không uống rượu cùng chúng ta."
Tào vương Minh thở dài:" Một người tốt như thế mà lại chẳng thể thành người mình, thật đáng tiếc."
Kỷ vương Thận cười ha hả:" Đến chúng ta còn chẳng phải là người cùng đường nữa là, đi nào, đi nào, đừng mang gương mặt lo âu quốc sự đó nữa, hôm nay chỉ có chuyện gió trăng."
Tào vương Minh cười to quay về cuộc vui, âm nhạc réo rắt, ca vũ vẫn mê người, rượu vẫn rót tràn, tiếng cười nói rộn ràng khắp nơi, hắn cũng nâng chén hô to, nhưng trong lòng lại chẳng còn cảm thụ được chút vui thú nào nữa.
Vân Sơ trở về một cái, chuyện làm ăn ở phường Tấn Xương tựa hồ cũng lập tức tốt hơn rất nhiều, người rao hàng tựa hồ nhiệt tình hơn, người đi đường trò chuyện với nhau cũng lớn tiếng hơn, từ đường lớn phục vụ thương nghiệp, tới cả ngõ nhỏ vốn không được trong phường quy hoạch làm chỗ kinh doanh cũng toàn người là người.
Còn về Nhà ăn lớn, nơi đó ồn ào quá mức, chẳng hề giống một quán cơm, mà càng giống nơi vui chơi.
Quản gia Lưu Nghĩa đứng ở cổng phường đợi quân hầu trở về, vừa nhác thấy bóng dáng y đằng xa liền chạy tới nhận lấy dây cương ngựa, cùng hầu gia đi vê.
Rất nhiều thứ đã thay đổi, chỉ cảnh tượng này là không đổi.
Vân Sơ chắp tay sau lưng, nghe đủ âm thanh huyên náo, gật gù:" Náo nhiệt thật đấy.
Lưu Nghĩa dắt ngựa đi sau Vân Sơ nửa bước nói nhỏ:" Hầu gia, chùa Đại Từ Ân không cho phường Tấn Xương thu vé vào chùa nữa, cho nên rất nhiều người thắp hương bái phật tràn vào."
" Không tết không nhất, đi bái Phật gì chứ?"
" Bái vị Phật Huyền Trang đại sư đấy ạ."
Vân Sơ ồ khẽ một tiếng, lững thững bước đi:" Không thu vé vào cửa có ảnh hưởng gì tới trong phường không?”
" Không ạ, hầu gia, lão nô tính toán rồi, không thu vé vào cửa, người vào phường sẽ đông lên, đông người một cái làm ăn tốt hơn hẳn, tính ra còn lãi hơn cả thu vé." Lưu Nghĩa cười nịnh, ông gia này về cơ bản vẫn coi mình kiêm luôn phường chính, hay nói cách khác là quản gia của toàn bộ phường Tấn Xương:
Vân Sơ dừng bước, nhìn Lưu Nghĩa trước kia gày gò nhanh nhẹn, bây giờ béo tốt mỡ màng, lắc đầu một cái đi tiếp.
Vì mặt huyện tôn viết rõ ràng lão tử không vui, cho nên rất nhiều phường dân phát hiện ra, khiến bà già bán yếm lụa thêu hoa không dám lớn tiếng chào mời khách nữa, ông già bán hồ lô đường thoát được một kiếp nạn.
Lưu Nghĩa ngạc nhiên, cứ nghĩ rằng đó là lời hầu gia thích nghe nhất, không hiểu hôm nay làm sao?
Khi đi qua khu rừng trúc, không thấy đại gia đình gấu khoang đâu cả, chắc là đông người, chúng chẳng ăn trúc nữa, chạy ra đường bán sự dễ thương của mình để kiếm miếng ăn rồi. Về tới nhà, Ngu Tu Dung nhận ngay ra trượng phu không vui, vội hỏi:" Có chỗ nào không ổn sao?"
Vân Sơ bực dọc:" Chẳng chỗ nào ổn."
Ngu Tu Dung mắt đảo tròn một cái, lập tức hiểu ra người bên gối vì sao tức giận rồi:" Phu quân tài cao, Trường An có ngày hôm nay là do bao năm tháng được chàng tạo dựng căn cơ, bây giờ là lúc khai hoa kết quả, phu quân nên mừng mới đúng."
" Ta sợ một ngày người Trường An đột nhiên nhận ra, tòa thành này có ta hay không đều như vậy." Vân Sơ nhìn quanh quất, thấy trong nhà có vẻ yên ắng, hỏi:" Vân Cẩn với Lý Tư đâu?"
" Tư Tư vê phủ công chúa đợi gả tới, trước khi thành thân bọn chúng không tiện ngày ngày quấn lấy nhau, A Cẩn thì theo A Hoan đi chơi rồi."
" Lúc trước thì hận không thể ngày ngày dính lấy nhau, bây giờ về Trường An thì lại biết giữ lễ rồi à, chúng mà biết giữ lễ thì làm gì có ngày hôm nay?"
Ngu Tu Dung ngạc nhiên:" Vốn là chuyện khác nhau mà, khi ở Lạc Dương, chúng ta là khách, có vượt khuôn khổ một chút cũng không sao, về Trường An là về nhà rồi, tất nhiên phải giữ lễ."
Vân Sơ không đối đáp lại được, trầm ngâm chốc lát nói:" Sáng mai sai người đưa Tiểu Điểu Nhi tới Kỷ vương phủ, lão thần tiên nói muốn nhận nó làm đồ tôn."
Nghe trượng phu nói thế, đôi mắt to của Ngu Tu Dung tức thì sáng tới phát sợ, tức thì cùng Vân Sơ chen chúc trên một cái ghế, hớn hở nói:" Thiếp đã bảo mà, với tư chất của Tiểu Điểu Nhi, làm truyền nhân độc nhất của lão thần tiên, chắc chắn là thừa tư cách."
" Nàng mơ hay thật đấy, còn có mười bảy thiếu niên đạo đồng học với nó, nghe Lý Thận nói, Đạo môn phải tìm kiếm khắp Đại Đường mới có mười bảy thiếu niên tư chất hơn người, Tiểu Điểu Nhi chỉ là một trong số đó thôi."
" Có bao nhiêu đứa cũng chẳng ưu tú bằng con thiếp, mà đệ tử tục gia chỉ có một mình Tiểu Điểu Nhi thôi đúng không?"
Vân Sơ gật đầu. Ngu Tu Dung tiếc nuối xoa bụng:" Đẻ ít quá, nếu như có thêm một đứa bé nữa, vừa vặn đưa nó tới chỗ Huyền Trang đại sư làm một tiểu sa di thì có phải tốt không?"
" Phu quân, chàng nói xem thế là sao? Chúng ta vừa mới về, Trình gia đã đưa thiếp mời tới, nhà người ta hôm nay có tới ba đứa con đầy tháng, đúng là đẻ một đàn. Nhà ta từ sau Tiểu Điểu Nhi thì không có tin vui nữa, ông trời thật bất công!"
Vân Sơ lẩm bẩm:" Nhà họ không con cháu đầy nhà thì nhà ai mới con cháu đầy nhà."
Chỉ nói đúng một câu như thế thôi, không ngờ Ngu Tu Dung quay sang nhìn săm soi mặt Vân Sơ, vuốt má y, giọng ngọt nhạt:" Ái chà, có phải phu quân hâm mộ nhà người ta thê thiếp như mây không? Hay là bây giờ thiếp thân an bài cho phu quân nhé, chỉ là không biết phu quân thích tiểu cô nương hay là thích lão phụ?"
" Nhưng mà cưới tiểu cô nương về thì tuổi tác bằng với A Cẩm, Tư Tư, thế thì không hay nhỉ, cưới lão phụ về lại chẳng thể sinh con, thế thì mang về ích gì?"
Ở chuyện khác thì Ngu Tu Dung không tranh cãi với Vân Sơ, hết lòng bảo vệ uy nghiêm của gia chủ, nhưng ở chuyện nạp thiếp, nàng dám xách chùy đồng đánh nhau với Vân Sơ lên tới tận Kim Loan điện.
Lại không phải không sinh con cho y, bây giờ mới nạp thiếp, đúng là lẽ trời khó dung.