Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1688 - Q7 - Chương 214: Rốt Cuộc Cũng Có Chút Thay Đổi. (1)

Q7 - Chương 214: Rốt cuộc cũng có chút thay đổi. (1) Q7 - Chương 214: Rốt cuộc cũng có chút thay đổi. (1)Q7 - Chương 214: Rốt cuộc cũng có chút thay đổi. (1)

Vân Sơ bỏ qua lời cuối cùng của ông cụ:" Lão thần tiên cũng biết mà, lời của Phật môn từ trước tới giờ vẫn luôn là tùy góc độ mỗi người mà có lý giải khác nhau. Người ta thấy lão thần tiên lấy thế giới vi mô ra nói, nhất định kéo đạo lý đó vào tư tưởng Phật môn, như thế Đạo môn sẽ mất đi tiên cơ."

" Ngươi quá coi trọng sự thành bại rồi." Tôn Tư Mạc hiểu ý Vân Sơ muốn nói, nhưng tới cảnh giới của ông cụ, sớm không để ý tới chuyện nhỏ nhặt nữa:

" Đạo môn thắng thì sao, bại thì thế nào? Có quan trọng bằng mở rộng tấm mắt của người đời, để bọn họ hiểu thêm về thế giới không?"

" Thứ chính xác thì mãi chính xác, dù cho có bị người đời hiểu lầm nhất thời, đợi tới khi thế giới vi mô của lão đạo được người đời biết tới rộng rãi, ắt có người nghiên cứu, ắt sẽ có sự phát hiện, khi đó còn ý nghĩa hơn thắng bại nhiều."

" Hơn nữa muốn lão đạo thất bại à, đợi nghìn năm nữa hãng nói."

Vân Sơ cũng chỉ tỏ ra quan tâm tới Đạo gia một chút, thể hiện lập trường nên có của người làm đệ tử thôi, kết quả cuộc biện kinh này thế nào không liên quan tới y.

Tất nhiên nếu cuộc biện kinh Lâu Quan Đài có thể gây hiệu ứng oanh động thì vẫn có lợi cho Trường An, y hận không thể mong hai nhà Phật Đạo tranh luận chín ngày chín đêm ấy chứ, lúc đó đám mũi trâu lừa trọc đổ tới, tha hồ mà xẻo.

Bất kỳ bên nào bị áp đảo quá nhanh quá mau chóng đều không tốt, giờ thấy lão thần tiên đã vũ trang tốt rồi, vậy là Vân Sơ yên tâm, chứ ông cụ thực sự không coi trọng thắng bại, nói một câu đạo bất đồng bất khả thuyết, phất tay áo bỏ đi còn gì vui.

" Lão thần tiên, đệ tử phát hiện ra biến hóa hưng suy trên người Huyền Trang đại sư." Trước khi đi Vân Sơ nói ra lo lắng của mình:

Lão thần tiên nói với vẻ ngưỡng mộ: " Huyền Trang đã chết rồi, bây giờ còn sống chỉ là cái vỏ tên Huyền Trang thôi, đã là cái vỏ thì sẽ bớt đi rất nhiều khổ nạn thế gian. Huyền Trang nhiều năm qua đã tu thân dưỡng tính trở lại, theo đuổi bình tĩnh và trí tuệ trong nội tâm, sớm vượt qua hạn chế của sinh tử mệt nhọc rồi." " Bây giờ ông ta đã đạt được, thần hồn đã tới đất lành tây thiên, chỉ để lại lớp vỏ để an ủi các ngươi, chẳng lẽ ngươi không thấy vui mừng thay ông ấy sao?"

Vân Sơ ngẫm nghĩ:" Như lão thần tiên nói, vậy chẳng phải là đã đạt tới trường sinh rồi??"

Lão thần tiên lắc đầu:" Cái túi nát thì vẫn là cái túi nát thôi, cho dù có vá víu thế nào chăng nữa rồi cũng sẽ tới ngày mục nát. Trí giả chân chính theo đuổi sự trường sinh về trí tuệ, không phải là trường sinh về nhục thế, phàm có người tu hành theo đuổi trường sinh nhục thể thì đều là tẩu hỏa nhập ma."

Có được câu trả lời rõ ràng từ lão thần tiên, Vân Sơ thỏa mãn theo Kỳ vương rời khỏi tỉnh xá nơi lão thần tiên cư ngụ.

Rời khỏi cổng, Vân Sơ không kìm được vươn mình rên một tiếng, vừa xong ở chỗ lão thần tiên cứ phải duy trì động tác khom người, thực sự hơi mệt.

" Huyền Trang đại sư càng sống càng giống Phật, lão thần tiên thì càng sống càng giống người." Lý Thận cảm khái, vị bậc thầy điêu khắc ngọc nổi danh Đại Đường này khi chắp tay sau lưng ngẩng đầu nhìn trời cũng nói ra được rất nhiều lời trí tuệ, trông con người cũng giống thế ngoại cao nhân lắm:

Nhìn dáng vẻ này chắc kỹ nghệ điêu khắc của hắn đã đạt tới trình độ đại sư rồi, nếu không thì khí độ đó chẳng thể hiện được trên người vị vương gia nhát gan này.

Vân Sơ là tên xấu tính, thế nên y làm một câu:" Cừu ca của vương gia ngài vừa mới tắm máu ở Lạc Dương đấy!"

Quả nhiên vừa mới nghe câu này phong phạm cao nhân của Lý Thận mất sạch, rùn mình một cái, người lom khom bám lấy ống tay áo Vân Sơ:" Hắn sẽ không làm một vụ như thế ở Trường An chứ?"

Vân Sơ cười:" Bệ hạ muốn tới cung Cửu Thành điều dưỡng thân thể, đoán chừng trong một khoảng thời gian dài sẽ không có hành động gì lớn đâu. Chỉ cần vương gia ngài cầm cự được tới thái tử đăng cơ thì đời này của ngài yên ổn rồi."

"Thật không?"

" Yên tâm, không sao đâu." Gương mặt vàng vọt của Lý Thận dần chuyện sang máu trắng:" Ta, ta đi thay y phục."

Vân Sơ bấy giờ mới phát hiện ra dưới đất có một vũng nước khả nghi, thở dài:" Vương gia, có cần phải như thế không?"

Lý Thận bao năm sợ Lý Trị thành bệnh tâm lý rồi, hồi bé vốn bị bệnh đái dầm, tới năm mười bốn tuổi mới chữa được. Mấy năm qua có tuổi một chút, sức khỏe đi xuống, bệnh lại tái phát.

Hắn biết chuyện xảy ra ở Lạc Dương, hoàng đế muốn nghỉ ngơi, nhưng không yên tâm, ra tay diệt hết mối họa tiềm tàng, hắn luôn sợ mình cũng trong danh sách thanh trừ đó. Vừa rồi Vân Sơ đảm bảo hoàng đế đi rồi, không họa hại Trường An, không nhịn được nữa, thống khoái xả một tràng.

Lý Thận nâng vạt áo ướt đấm của mình, xấu hổ tột cùng:" Ngươi, ngươi không nói gì với ai chứ?”

" Thần chẳng biết gì cả!" Vân Sơ thi lễ một cái xoay người rời đi, giữ cho Lý Thận chút thể diện:

Rời phủ Kỷ vương, Vân Sơ không về ngay mà tiếp tục cưỡi con ngựa mận chín đi chơi, xem xét Trường An trong thời gian y vắng mặt có gì khác biệt không?

Lý Trị mặc dù không ở Trường An, nhưng ở Trường An vẫn luôn lưu hành những lời đồn về thói mừng giận thất thường của hắn.

Với một người bình thường mà nói thì bốn chữ mừng giận thất thường này không có ý nghĩa gì hay ho, nhưng với hoàng đế mà nói, lại là lời khen, dùng cho Lý Trị là điều thỏa đáng.

Vì đặc tính của rồng chính là thất thường, thi thoảng chúng vươn móng từ trong mây mù ra, đều khiến Đại Đường chấn động, khiến con người sống trên mảnh đất này phải thấp thỏm lo âu.

Lần này con rồng khổng lồ ấy vươn móng tới Lạc Dương khiến nơi đó máu chảy khắp nơi, xác chết chồng chất.

Không chỉ Lý Thận, rất nhiều người Trường An cũng đang sợ con rồng đó vươn cái móng còn lại của nó tới, nhưng ngay tiếp đó phố phường truyền ra tin đồn, huyện tôn của bọn họ chinh chiến nhiều năm rốt cuộc đã trở về, còn nói với họ con rồng khổng lồ kia thu lại thân thông, ẩn mình ở cung Cửu Thành rồi.

Thế là ngay tối ngày hôm đó, chuyện làm ăn ở phường Bình Khang bùng nổ, gần như mỗi tòa thanh lâu, mỗi tửu lâu, mỗi nơi biểu diễn ca vũ đều chật ních người.

Đó là sức ảnh hưởng Vân Sơ lên tòa thành này.

Khi Vân Sơ cưỡi con ngựa mận chín dạo quanh Trường An trở về, lúc đi ngang qua phường Bình Khang, bốn bề đều vang lên tiếng ca rộn ràng, tiếng cười phóng khoáng của khách làng chơi, tiếng oanh yến lả lơi, tiếng hô hào của người đánh bạc, tiếng đánh cái cãi nhau, huyên náo vô cùng, y cũng muốn góp vui lắm.

Bởi vì một khi Lý Thận đứng đầu trò tổ chức cuộc vui, thế nào cũng là cảnh "Đấu rượu mười ngàn vui thỏa thích", những bữa tiệc như thế diễn ra thâu đêm suốt sáng cũng là bình thường.

†ebookshop.vn
Bình Luận (0)
Comment