Q7 - Chương 213: Đưa một đứa tới đây.
Q7 - Chương 213: Đưa một đứa tới đây.Q7 - Chương 213: Đưa một đứa tới đây.
Khi Vân Sơ đi vào phủ Kỷ vương thì không ngờ gặp được lão thần tiên đang dạy một đám y giả phải rửa tay như thế nào.
"... Rửa tay nhất định là phải rửa bằng nước chảy, không phải nước tù nước đọng, phải rửa kỹ ở các kẽ ngón tay, hai lòng bàn tay áp vào nhau, các ngón tay đan cái rồi chà, sau đó lại luân phiên..."
Chỉ là một việc vô cùng đơn giản, nhưng lão thần tiên lại giảng giải hết sức nghiêm túc, còn tự mình làm mẫu với một đám y giả có đủ thể loại từ râu dài tới râu ngắn.
Vân Sơ không làm phiền, kiên nhẫn đứng ngoài chờ đợi, đến khi những y giả kia học xong rời đi, Vân Sơ mới tới đưa khăn lông cho lão thần tiên. Lão thần tiên không nhận mà lấy một tấm vải ngả vàng rõ ràng đã đã hấp luộc khử trùng, lau khô nước trên tay.
" Bọn lừa trọc nói mỗi bông hoa một thế giới là thật đấy." Lão thần tiên đột nhiên nói một câu không đầu không cuối rồi ngồi lên ghế mây, ngả người thoải mái dựa vào lưng ghế rồi mới nhận lấy trà nóng Vân Sơ đưa cho, khẽ húp một ngụm cứ như Vân Sơ chưa từng xa nhà mấy năm vậy:
" Không có nguồn sáng mạnh và ổn định, độ thuần của kính không đạt, bộ kính hiển vi đưa cho lão thần tiên người còn hữu hạn lắm." Vân Sơ thì hiểu ông cụ muốn nói gì nhưng y không đánh giá cao lắm cái kính hiển vi do Ôn Nhu làm:
Lão thần tiên xua tay:" Cũng đã đủ nhìn thấy một số thứ nhỏ bé mà mắt thường không cách nào phát hiện ra rồi."
" Trước nay cái nhìn của Đạo môn với bệnh tật là do khí, bọn ta luôn cho rằng trên thế giới này tồn tại những loại khí mà chúng ta không nhìn thấy ảnh hưởng tới thân thể của chúng ta, cùng với thế giới này."
" Có chiếc kính hiển vi, lão đạo rốt cuộc đã chứng minh được đích thực có thứ mà mắt không nhìn thấy, song lại chẳng phải là thứ khí hư vô kia mà là thứ tồn tài thực sự, mở ra cánh cửa hoàn toàn mới. Đáng tiếc, lão đạo có tuổi rồi, sợ là phần đời còn lại cũng chẳng làm rõ được thứ phía sau cảnh cửa đó..."
Vân Sơ lần đầu tiên cảm thụ được sự bất lực trên người ông cụ:" Đám Lão Hà chắc chắn sẽ tiếp bước lão thần tiên nghiên cứu sâu hơn."
Lão thần tiên hừ một tiếng:" Ngươi nói tên khốn kiếp đó hả, tửu sắc mặt nào cũng tỉnh thông, chút nguyên khí trên người đã bị tản mất bảy tám phần, hắn chết thì lão đạo còn chưa chết, nói gì tới kế thừa."
"Ngươi đem một đứa nhi tử tới chỗ lão đạo."
Ông cụ không hề có ý thương lượng với Vân Sơ, Vân Sơ cũng không phản đối, dù sao y có hai đứa nhi tử, đứa nào kế thừa được y bát của ông cụ thì tương lai cũng có tiền đồ vô hạn:" Lão thần tiên nhìn trung A Cẩn hay Tiểu Điểu Nhi?"
" Còn cần phải nói sao?" Lão thần tiên trừng mắt một cái:" Thế tử của ngươi thì ai mà dám nhận, một đứa bé ngoan là thế, ngươi lại dạy thành thứ biến thái ngoài quân tử trong tàn nhẫn độc ác, hoàn toàn không phù hợp với y đạo cứu người. Đưa Tiểu Điểu Nhi tới đây, ta thích đứa bé đó."
Vân Sơ cũng thấy với tính cách của Vân Loan rất phù hợp với công việc nghiên cứu học vấn:" Vâng, mai đệ tử sẽ đưa nó tới."
Lý Thận ở bên nói nhỏ với Tôn Tư Mạc:" Lão tổ tông, Ngọc Nhi năm nay đã mười một tuổi..."
Lão thần tiên xua tay:" Ngươi từ nhỏ đã yếu ớt, mặc dù sau này thân thể điều dưỡng tốt, nhưng mà chỉ được bảy thành thôi. Ngươi có được đứa con đã là ông trời nể mặt rồi, vậy nhưng Ngọc Nhi cũng giống ngươi, sinh ra nguyên khí không đầy đủ, mà học y thì là chuyện rất hao tổn tinh thần, không hề tốt cho nó đâu, không nên học thì hơn."
Lý Thận luôn tin tưởng vào lão thần tiên, cho dù là chuyện liên quan tới thế tử của Kỷ vương phủ, nếu lão thần tiên đã nói vậy thì chắc chắn là điều tốt nhất cho nhi tử của hắn rồi, dù bị từ chối, hắn cũng không thất vọng.
Vân Sơ thì có chút lo ngại, Vân Loan có thiên hướng dị biệt rõ ràng, chỉ thích ở trong nhà, ít chủ động tiếp xúc với người khác, một mình đi theo lão thần tiên học tập, sợ là phát triển không toàn diện:" Chỉ có một mình Tiểu Điểu Nhi làm đệ tử nhập thất của lão thần tiên sao?"
" Đồ tôn... Lão thần tiên đính chính, nhắc nhở đứa đệ tử không nên thân này, ngươi không học được gì, chẳng lẽ quên luôn thân phận đệ tử của mình:
Vân Sơ ngượng ngùng sửa lại:" Lão thần tiên chỉ có một đồ tôn nhập thất sao?"
" Còn mười bảy đạo đồng nữa." Lão thần tiên thong thả nói:
Vân Sơ yên tâm hẳn rồi, lão thần tiên quả nhiên đã có an bài thỏa đáng, mười tám đứa bé này sẽ là người truyền thừa tân y học của lão thần tiên, để ông truyền bá đạo của mình khắp thiên hạ.
Chỉ có điều đạo ở đây không phải là kỳ thuật của Đạo gia, mà là Y gia.
Vân Sơ biết lão thần tiên luôn có một nỗi niềm đau đáu trong lòng, đó là tìm được một con đường giúp Đạo gia có thể truyền thừa lâu dài, khiến người thống trị chẳng những không nghỉ ky mà còn phải rưa sức ủng họ.
Bây giờ rõ ràng ông cụ đã tìm ra, đó là đêm Y gia trói chặt vào Đạo gia, lấy tân y thuật làm khởi đầu, phát triển ra nhiều đạo lý tương đồng với học vấn Đạo gia.
Kỳ thực học vấn của Đạo gia ở thời kỳ sơ khai chính là học vấn nghiên cứu về con người, bất kể là bái quái hay thái cực của Phục Hi đều có liên hệ rất lớn với bản thân con người. Hoặc có thể nói rằng mục tiêu học vấn ban đầu của Đạo gia là phục vụ con người.
Thế nhưng về sau bọn họ nhận thấy thiên địa âm dương quá to lớn bao la, chuyển dần từ khám phá bản thân chuyển sang theo đuổi trường sinh, nghiên cứu tử vong, có sự hiếu kỳ cực lớn với sự tuần hoàn đan xen của thế gian. Thần bí học mới chiếm cứ phần cực lớn trong học vấn của Đạo gia.
Đây cũng chính là điểm đột phá mà Tôn Tư Mạc chuẩn bị dùng trong lần biện kinh này:" Trước kia Đạo gia nói tới âm dương thiên địa, vũ trụ hồng hoang, mọi thứ mông lung vì không có cái gốc vững chắc. Bây giờ ta muốn nói tới mỗi bông hoa, mỗi phiến lá, nói tới thế giới nhỏ hơn, nhưng chân thực hơn."
Vân Sơ cẩn thận nhắc nhỏ:" Lão thần tiên, đám hòa thượng từ lâu đã có luận thuyết miêu tả tỉ mỉ về thế giới vi mô, nội dung lại còn vô cùng phong phú."
Tôn Tư Mạc liếc Vân Sơ một cái:" Nạp Tu Di vào hạt cải xuất phát từ Duy Ma Cật Kinh - Bất giả tư nghị phẩm, trong đó Tu Di là ngón núi lớn trong truyền thuyết, hạt cải chỉ là cỏ cây nhỏ bé. Núi lớn sao có thể nào vào trong hạt cải được? Ý tứ câu nói đó là biểu thị tư tưởng vạn vật đều là không của Phật giáo."
" Mỗi bông hóa một thế giới là nói tới trong một bông hoa có thể bao hàm tinh túy cả thế giới. Khải niệm này xuất phát từ Hoa nghiêm kinh của Phật giáo, Thiền tông cho rằng, mỗi bông hoa một thế giới, mỗi phiến lá một cây bồ đề, nhấn mạnh một loại cảnh giới, muốn con người phải nắm chặt hiện thời, từ một bông hoa, từ một cái cây cảm thụ được bí áo của vũ trụ và nguồn gốc sinh mệnh."
" Cao tăng thực sự luôn có thể từ chuyện nhỏ bên cạnh, từ chỉ tiết lĩnh ngộ được sinh mệnh tới vũ trụ bao la vô hạn."
" Ngươi là nhi tử của Huyền Trang, sao ngay cả những học vấn này còn không hiểu? Chớ nói linh tỉnh người ta cười cho."