Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1696 - Chương 1693: Về Với Hiện Thực (1)

Chương 1693: Về với hiện thực (1) Chương 1693: Về với hiện thực (1)Chương 1693: Về với hiện thực (1)

Quan giải của Vân Sơ tan hoang như có bão cuốn qua, để lại mảnh vỡ khắp nơi, cùng ba nạn dân đang rên rỉ trên mặt đất.

Vũ Thừa Tự thấy toàn thân đau đớn, nhúc nhích một ngón tay cũng chẳng nổi, không khỏi sợ hãi:" Quân hầu ... Huynh đệ hạ quan không dám nữa, xin cho tới thái y, xin, xin quân hầu cho ... Tới thái y viện, xương... gãy cả rồi."

" Nói ra trận đòn này lại khiến huynh đệ các ngươi được lợi rồi, nếu không Chu Hưng tới Trường An, hắn sẽ giết huynh đệ các ngươi đầu tiên đấy." Vân Sơ cảm thán cho vận may của huynh đệ này, may mà chúng tới Trường An trước, nếu không trong đêm máu ở Lạc Dương đã bị Trương Giản Chỉ giết chết rồi, tên khốn đó thực sự tập hợp một đám vong mạng trong quán trà gần Vân thị, thân quấn thuốc nổ, nếu không phải bị Vân Cẩn phát hiện cho một mồi lửa thiêu sạch, hậu quả khó lường:

" Chớ, chớ lừa ...' Vũ Tam Tư là tên cứng đầu:

" Cứ viết tấu dâng hoàng đế, thái tử, xem thái độ bọn họ ra sao là các ngươi sẽ hiểu, thứ ngu xuẩn cho rằng luồn lách giữa các thế lực thì các ngươi sẽ đứng vững à? Bằng vào trí tuệ của các ngươi chỉ chết nhanh hơn thôi."

" Ta, không, không tin..."

Vân Sơ đứng dậy, lạnh nhạt nói:" Cứ thử đi, người đâu, đưa bọn chúng tới thái y viện, mời thân châm Nguy thái y điêu dưỡng nội tạng cho chúng."

Tạp dịch đang tu sửa cửa sổ lập tức mang hai cái càng tới, thuần thục đặt huynh đệ Vũ thị lên cáng, chạy đi thật nhanh, thái y viện cách nơi này không quá xa.

Vân Sơ đi tới trên đỉnh đầu Lỗ Tú nhìn xuống:" Đừng mang cái thủ đoạn của ngươi ở Hà Bắc tới Trường An, ngươi còn chẳng quản lý tốt được cái Dịch Huyện nơi đó, tưởng rằng có thể quản lý được huyện Vạn Niên?"

" Bệ hạ nhìn trúng ngươi là vì ngươi trung thành, không phải vì bản lĩnh quản lý địa phương, ngươi quán triệt ý chí bệ hạ, trấn áp được bách tính Dịch Huyện, làm bách tính nơi đó sợ mà không dám phản kháng, lại nghĩ có thể làm thế ở nơi này?" Lỗ Tú nuốt máu xuống, phẫn nộ đe dọa:" Mỗ gia có quyền mật tấu."

" Mật tấu kia à?!" Vân Sơ khit mũi:" Hai vị vừa mới bị khiêng ra có thể vượt qua trung thư tỉnh, đem mật tấu tới thẳng hoàng đế, hoàng hậu, thái tử, ngươi nghĩ có quyền dâng mật tấu thì ghê gớm lắm sao?"

" Bản quan cho ngươi biết, trong cái huyện Vạn Niên này có ít nhất hai mươi người có quyền dâng mật tấu, trong đó có ba tên mật thám cấp bậc đô đốc Bách ky tỉ, hai tên trong số đó mới bị ngươi giáng chức xuống làm tiểu lại đấy."

" Mật tấu của chúng lúc này hẳn đưa lên chỗ bệ hạ rồi."

Lỗ Tú mở to mắt kinh ngạc.

Vân Sơ tiếp tục đả kích hắn:" Trước khi ngươi tới Trường An nhậm chức, ngươi được trưởng quan của tam tỉnh lục bộ, thậm chí cả Bách ky ti đích thân tới nói chuyện, bệ hạ cũng gặp riêng ngươi khích lệ chứ gì?”

" Ta đoán ngươi có thêm chức danh ở Bách ky ti, rồi còn là ngôn quan ngự sử đài, nên ngươi thấy mình thực sự là nhân vật lớn rồi đúng không?"

Lỗ Tú lắp bắp:" Sao, sao ngươi biết?"

Vân Sơ cười khẩy:" Ta cho ngươi biết, từ khi ta làm huyện lệnh Vạn Niên cách đây hơn mười bảy năm, trừ vị chủ bạ đầu tiên là ông già làm tiểu lại lâu năm trong huyện được đưa lên, vị chủ bạ thứ hai đã là một tên thám tử Bách ky tỉ rồi. Cho tới nay trải qua sáu bảy đời chủ bạ, có chủ bạ không đeo đủ thứ thân phận tới nơi này, ngươi nghĩ mình đặc biệt à? Ngươi là thứ ngu xuẩn nhất thì có."

" Ta cho ngươi biết chức trách của ngươi là giám thị bản quan xem bản quan có mưu đồ tạo phản hay không."

" Ta không biết ngươi đã đắc tội với ai, khi phái ngươi tới đây lại không nói cho ngươi biết công tác trọng điểm, để ngươi hồ đồ tưởng mình tới đây để quản lý huyện Vạn Niên."

Lỗ Tú cảm giác bị lột trần trước mặt Vân Sơ, trận đòn vừa rồi không làm hắn mất ý chí, nhưng những lời này lại như mũi dùi khoan vào tim. " Luận tới phát triển kinh tế, quản lý địa phương, ngươi còn chẳng bằng một chưởng cố lâu năm ở huyện Vạn Niên, chưa biết gì vừa tới nơi làm bừa làm bậy."

" Vốn ta định đợi vài ngày, trong huyện xảy ra sự cố sẽ vin vào cớ đó hạ lệnh giết ngươi, không ngờ ngươi có chút can đảm, dám xông vào cứu người khi bản quan nổi giận, điều đó chứng tỏ con người ngươi biết đúng sai, có dũng khí, không tệ."

" Sau này làm cho tốt công tác của ngươi, bản quan nói gì, ngươi làm nấy, sau đó là đem nhất cử nhất động của bản quan báo cho bệ hạ. Đừng thêm dầu thêm mỡ, thêm phán đoán vô tri của ngươi vào làm gì, có sao nói vậy là được."

" Cứ như vậy vài năm, ngươi sẽ thông thuộc hệ thống quản lý của Trường An, lại nhờ giám sát bản quan có công, được thăng tiến tới châu phủ khác làm biệt giá, coi như không uổng công tới Trường An một chuyến."

" Bây giờ thì cút xéo đi làm việc, trước tiên cho hết những kẻ ngươi đề bạt lên vào địa lao, đợi Chu Hưng tới thẩm vấn, xem xem trọng thần nào trong triều gài vào."

" Ngươi chẳng qua là thứ cẩu nô tài của bệ hạ thôi, đừng đi quá phận sự của mình."

Những lời của Vân Sơ như sấm nổ bên tai Lôi Tú.

Đúng như lời Vân Sơ nói, trước khi tới Trường An nhậm chức, hắn được các đại lão trong triều gặp riêng, bọn họ đều tán thưởng tài hoa của hắn, gửi gằm kỳ vọng vào hắn. Tới ngay cả bệ hạ cũng ôn tồn trò chuyện với hắn, khẳng định việc làm trước kia của hắn.

Hắn còn được ban cho rất nhiều chức quyền, vượt xa cực hạn của một quan viên lục phẩm, thậm chí hắn cho rằng mình có quyền lực ngầm vượt qua cả Vân Sơ, hắn tràn trề tự tin tới chỉnh đốn nơi này, không để Vân Sơ một tay che trời ở Trường An.

Bây giờ nghe những lời Vân Sơ nói hắn mới biết, chức cao quyền trọng mà bản thân ảo tưởng, chẳng qua chỉ thế, chẳng có gì đặc biệt hơn những chủ bạ trước kia, chỉ là con chó theo sau rình rập người ta.

" Bản quan sẽ tấu lên!" Lỗ Tú không cam tâm:

Vân Sơ nhìn hắn căm ghét:" Vậy thì cút xẻo khỏi quan giải của bản quan, đợi ngươi qua được sự thẩm tra của Chu Hưng hãng tới nhậm chức." " Chu Hưng?" Mắt Lỗ Tú mở to, giờ làm gì còn ai không biết tới tên ác quỷ đó, đó chính là cái tên khiến quan viên Đại Đường nghe mà lạnh người:

Nghe đồn tên đó không muốn thăng quan, chỉ thích làm thị lang hình bộ, chuyên giám sát bách quan, hắn chẳng bao giờ lên triều, thời gian trong chiếu ngục hành hạ người ta còn nhiều hơn thời gian làm quan giải. Hắn tự mình sáng tạo ra không ít công cụ tra tấn khiến người ta cầu sống không được, xin chết chẳng xong.

" Hắn, hắn tới Trường An rồi sao?"

" Đúng thế, hắn được huynh đệ Vũ thị mời tới đấy, vì thể hiện sự quang minh chính đại của huyện Vạn Niên, bản quan để hắn thẩm tra đám người mới tới các ngươi, nếu không có vấn đề gì tới nhậm chức cũng không muộn."

Mặc dù bị Vân Sơ đánh cho đau tới tận xương, nghe tới phải tiếp nhận thẩm tra của Chu Hưng, một luồng hơi lạnh chạy xộc từ bàn chân lên đỉnh đầu Lỗ Tú.
Bình Luận (0)
Comment