Chương 1694: Về với hiện thực (2)
Chương 1694: Về với hiện thực (2)Chương 1694: Về với hiện thực (2)
Hà Bắc luôn là mảnh đất không an phận ở Đại Đường, Dịch Huyện cũng chẳng phải ngoại lệ, nơi đó nhiều người vũ dũng, loại bất pháp cũng nhiều.
Khi Lỗ Tú làm huyện lệnh ở nơi đó, chính lệnh gần như không ra khỏi huyện nha, người nơi đó đều coi hắn như tượng bồ tát để cung phụng, chỉ cung kính ngoài mặt chứ không coi lời hắn ra cái gì.
Lỗ Tú không chịu ngồi yên, hắn tụ tập hơn trăm thế lực nhỏ bị chèn ép ở đương địa, dùng bọn họ để đối đầu với thế lực lớn ở địa phương.
Thế lực lớn ở Dịch Huyện thấy không thể chiều cái thói xấu này của huyện lệnh, cho nên cũng tụ tập một đám đông, chuẩn bị nhân lúc Lỗ Tú đi tuần chém chết hắn, đổi một vị huyện lệnh khác nghe lời hơn.
Không ngờ tất cả đều nằm trong toan tính của Lỗ Tú, một trận chiến ở Niết Tử Loan, những thế lực lớn của Dịch Huyện bị hắn giết chết quá nửa. Lỗ Tú dựa vào xét nhà tịch thu gia sản những người kia mới thực sự có vốn liếng lập uy ở Dịch Huyện.
Lỗ Tú có tiền rồi lại dùng thật nhiều tiền vung tay mời phủ binh đương địa, lấy cớ thế lực địa phương ẩu đả, giết sạch những người đã giúp mình, cùng với cả thế lực vốn đứng ngoài phân tranh.
Sau khi những phủ binh kia đi rồi, Lỗ Tú lại bỏ tiền chiêu mộ những phủ binh già đã thoái dịch làm nha dịch của huyện nha, uy thế của huyện lệnh hắn càng lúc càng cao.
Cùng lúc đó, đệ đệ của Lỗ Tú là Lỗ An thừa cơ ca ca chỉnh đốn trong huyện để đoạt gia sản của thế lực địa phương, không ngờ bị Lỗ Tú phát hiện ra, chém chết tại chỗ.
Thế là thanh danh của Lỗ Tú ở Dịch Huyện lên cao chưa từng có, ở Dịch Huyện từ đó không ai dám đối đầu với hắn nữa, chính lệnh hắn đưa ra đều được thực thi triệt để, biến Dịch Huyện thành mảnh đất giống lời tả của thánh nhân, ban đêm không cần đóng cửa, ngoài đường không ai nhặt của rơi.
Đó là quyển tông ghi chép về Lỗ Tú mà Chu Hưng đưa cho Vân Sơ xem. Chu Hưng kỳ thực đã tới Trường An từ bốn ngày trước rồi, nhưng hắn chỉ ở trong dịch trạm không làm gì cả, đợi tới khi Vân Sơ chính thức tọa đường mới tới địa lao của huyện Vạn Niên, biến nơi này đây làm chỗ để làm việc.
" Quân hầu, có thể nói Lỗ Tú có thể được phái tới làm chủ bạ huyện Vạn Niên chính là nhờ công lao thực sự, hết sức chắc chắn, cắn miếng nào ra miếng đó đấy. Với loại người này ngài không thể hơi một chút là đánh đập người ta được, chẳng may kích thích hắn rút đao ra cứa cổ tự sát ... Bệ hạ dù tin tưởng ngài, ngài cũng không có kết quả gì tốt đâu."
" Làm việc nên đúng với luật pháp mới được.
Vân Sơ đưa mắt nhìn số công cụ tra tấn được lau sáng bóng treo trên giá, toàn là đồ Chu Hưng mang tới:" Ngươi thực sự là làm đúng với luật pháp à?"
Chu Hưng không vui, gương mặt tuấn tu nhưng vô cảm đanh lại:" Quân hầu ngài nghỉ ngờ tiết tháo của bản quan sao?"
Vân Sơ cười mà không đáp, thong thả cuộn quyển tông của Lỗ Tú lại:" Thượng nhiệm một năm đã giết hơn hai trăm người, bao gồm cả đệ đệ của mình, nói thật, ta không thích loại người hơi một chút là lấy người của mình ra khai đao lập uy."
" Anh công trước kia là người như thế, bây giờ lại có thêm một tên Lỗ Tú nữa, nói ra chính trị là một môn nghệ thuật thỏa hiệp, phải thỏa hiệp lẫn nhau, thành tựu cho nhau mới là viên quan địa phương giỏi."
Tới lượt Chu Hưng cười nhạo:" Giống như vừa rồi quân hầu ngài đánh cho hai vị hầu gia, một vị chủ bạ phải vào thái y viện nằm đấy sao?"
Vân Sơ cười vang vọng địa lao:" Lão tử đánh chúng, bọn chúng phải tìm cách ngậm đắng nuốt cay, sau đó chung sống bình yên vô sự, đó chính là thỏa hiệp chính trị đấy."
Chu Hưng thực sự không còn lời nào để nói về con người này nữa:" Thực sự hâm mộ quân hầu ngài, ngài trước nay luôn sống tùy tâm tùy ý, vậy mà thánh sủng không suy, bản lĩnh này ta muốn học cũng không được."
Vân Sơ nghe ra một chút sa sút trong những lời này của Chu Hưng, hơi chút ngạc nhiên, tên này vậy mà cũng biết sợ rồi sao, thoáng nghĩ rồi hỏi:" Sao vậy, có con rồi à?" " Quân hầu thật tinh tường." Chu Hưng gật đầu:" Một khuê nữ, có điều như vậy cũng đủ rồi, chứng tỏ Chu Hưng này tuy giết nhiều người, nhưng không bị ông trời trách tội, rốt cuộc cũng nể chút thể diện, cho một đứa con."
Vân Sơ gật gù:" Dùng luật pháp giết người, mặc dù giết nghìn vạn cũng vô tội, chỉ cần sau này ngươi đừng sinh ra tâm tư méo mó gì, luôn lấy luật pháp làm tiêu chuẩn làm việc, ta đoán chừng ông trời sẽ cho ngươi một con đường sống."
Chu Hưng cười không nói.
Nói ra thì thanh danh của Chu Hưng gần đây đang dần tốt lên, tuy bị người ta gọi là ác quỷ không cách nào xóa bỏ, nhưng người trên triều thừa nhận hắn ngày một nhiều.
Trước kia người ta chỉ coi hắn như con chó dữ do hoàng hậu nuôi, chuyên dùng để cắn người khác. Về sau không biết làm sao, người ta lại nói hắn là chó săn của hoàng đế, chuyên môn thay hoàng đế làm việc bẩn thỉu.
Bây giờ hắn đã làm hình bộ hữu thị lang sáu năm không cầu thăng tiến, hơn nữa đã công khai lên tiếng nguyện ý ở lại vị trí này cả đời cho tới chết. Lại còn không biết mệt mỏi giúp Đại Đường diệt trừ những ung nhọt, tuy hai tay đầy màu tanh, nhưng dần dần người ta không coi hắn là chó nữa.
Đợi Vân Sơ xem hết quyển tông mình mang tới, Chu Hưng nói tiếp:" Lai lịch của những kẻ được Lỗ Tú nhét vào huyện Vạn Niên đặc sắc lắm. Quân hầu, bây giờ dù loại người gì cũng dám gài nhân thủ bên cạnh ngài, có phải ngài quá dễ bắt nạt rồi không?"
Vân Sơ vỗ võ đống quyển tông:" Kỳ thực bị một hai tên mật điệp trà trộn vào thì đó là chuyện rất phiền toái, nhưng khi có mấy chục tên mật điệp trà trộn vào thì làm việc lại dễ dàng hơn nhiều rồi."
Chu Hưng là một cao thủ hình danh, nghe vậy liên hiểu ý Vân Sơ:" Xem ra quân hầu muốn chỉnh đốn quan trường Trường An rồi."
" Cắt tỉa mà thôi, cây cối không cắt tỉa thì không phát triển đúng ý được." Vân Sơ đứng dậy, chỉnh lại y bào:" Nhớ lời ta nói."
Chu Hưng chắp tay đảm bảo với Vân Sơ, nhất định sẽ làm đúng theo luật pháp.
Khi Vân Sơ về tới quan giải thì cả gian phòng đã được thay mới rồi, hiện đã là cuối thu, ở góc phòng có một cái ấm đặt trên bếp lò đang nhà ra hơi trắng, bàn màu đen được lau tới sáng bóng.
Tên chó má Chu Hưng đó bây giờ không nghe lời nữa rồi, rõ ràng biết mục đích Vân Sơ tới địa lao làm cái gì, nhưng thứ chó má đó không hé răng nửa lời, khiến y nhất thời cũng không biết phải ra tay từ đâu.
Dù thế nào hắn tới Trường An chắc chắn không phải giúp mình chỉnh đốn quan trường, chuyện thanh lý môn hộ này với Vân Sơ mà nói chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, Vân Sơ tự làm là được. Ở Trường An này, Vân Sơ một khi quyết làm việc gì, không cần tới bất kỳ ai giúp đỡ dư thừa.
Bây giờ Chu Hưng lại tranh làm những chuyện này, chứng tỏ hắn có mưu đồ lớn ở Trường An.