Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1698 - Chương 1695: Giác Ngộ Của Người Đứng Đầu

Chương 1695: Giác ngộ của người đứng đầu Chương 1695: Giác ngộ của người đứng đầuChương 1695: Giác ngộ của người đứng đầu

Chu Hưng định nhắm vào ai ở Trường An này? Vân Sơ chỉ có thể nghĩ tới đám con của Thái tông hoàng đế thôi, đám vương gia đó địa vị đã tới mức này rồi, làm sao có thể hèn nhát như bọn họ thể hiện ra được?

Vừa mới nghe nói hoàng đế có ý đồ thanh lý Trường An liền đái ra quần sao? Làm gì có chuyện đó cho được.

Nếu chỉ là mưu đồ bình thường, Lý Thận sẽ không che giấu Vân Sơ, nếu hắn đã biểu diễn một màn đái ra quần trước mặt mình, Vân Sơ chẳng cần nghĩ cũng biết, đám khốn kiếp đó có mưu đồ rất lớn.

Chuyện này không phải bây giờ Vân Sơ mới biết, từ nhiều năm trước, khi xây dựng cột Thiên Xu kia, y đã phát hiện ra rồi, khi đó Lý Linh Quỳ đã phải tự thiêu chết cả nhà. Nhờ thế Kỷ vương Thận, Tào vương Minh thoát một kiếp nạn, song họ vẫn không chịu an phận thủ thường, bao năm qua vẫn luôn âm thầm bố cục.

Nể mặt lão thần tiên, Vân Sơ chỉ ngầm cảnh cáo bọn họ chứ không điều tra sâu hơn việc bọn họ làm.

Bây giờ xem ra phải tìm hiểu thêm rồi, tránh đến khi Chu Hưng đột ngột ra tay, mình không có chút chuẩn bị nào thì quá bị động.

Muốn tìm hiểu đám Kỷ vương Thận có làm việc gì không nên làm hay không, cách tốt nhất là nên đi hỏi đại đô đốc Bách ky ty Trường An đã bình yên nghỉ hưu, Tào Tính.

Tào Tính năm nay cũng chưa tính là già, ông ta mới chỉ năm mươi một tuổi thôi, là người giao du rộng rãi, tính cách hào sảng, đặc biệt là nuôi được một bộ râu đẹp dài hơn một thước, khiến ông ta kiêu ngạo bao năm.

Chính vì không nỡ bỏ bộ râu đẹp này, cho nên Tào Tính mới phải từ đại đô đốc Bách ky ti chuyển nhiệm sang làm hoàng môn thị lang ở Trường An.

Đương nhiên đó chỉ là một hư chức, loại chỉ lĩnh bổng lộc không làm việc, từ một đại đô đốc chức cao quyền trọng, trở thành một quan lại bình thường không quyền không thế. Vân Sơ tin Lão Tào rất không cam tâm, tuyệt đối không muốn giống như Lão Hoàng cục trưởng cục cung môn ngày nào, vì không theo kịp thời đại thay đổi, cuối cùng thành người qua đường chẳng ai ngó ngàng tới.

Lão già này vì một bộ râu đẹp mà không chịu xẻo trym, hẳn là có lý tưởng muốn kiên trì, theo kinh nghiệm của Vân Sơ khi tiếp xúc với Trương Đông Hải, loại kiên trì này rất mong manh, nói không chừng ông ta đang ngày ngày sống trong hối hận.

Con người ta là thế mà, từ tiết kiệm tới xa hoa thì dễ chứ từ xa hoa quay về tiết kiệm thì khó lắm.

Vân Sơ thấy chỉ cần mình hứa giúp nhà bọn họ Đông Sơn tái khởi, Lão Tào hẳn là sẽ không giấu giếm mình điều gì.

Khi Vân Sơ tới ao Khúc Giang thì Tào Tính đã câu cá được một thời gian rồi, nơi này trước không có thôn, sau không có quán, là khúc quanh của ao, đất rộng toàn cát với cỏ dại, chẳng có đường dẫn tới nơi này, nhìn xa xa xa mặt nước mênh mông.

Thấy Vân Sơ lục xem giỏ cá của mình, Tào Tính ngại ngùng nói:" Mới câu được sáu con cá diếc, thích hợp cho phụ nhân ra sữa, chúng ta ăn không thích hợp."

Hôm nay trời trong xanh, bên Khúc Giang vẫn xem như ấm áp, muốn câu được cá diếc thì phải đi từ sáng sớm, Lão Tào có thể câu được sáu con, chứng tỏ ông ta tới đây đợi Vân Sơ từ lâu rồi.

Cho nên Vân Sơ không để mất thời gian, chuẩn bị đi thẳng vào vấn đề, nếu vòng vo khách khí, chỉ khiến Lão Tào thất vọng thôi.

Dù sao hi sinh lớn mới có thu hoạch cao mà.

Vân Sơ ném giỏ cá xuống nước, ngồi bên cạnh Lão Tào:" Đám Kỷ vương có làm chuyện gì không nên làm không?”

Lão Tào có vẻ cũng dự liệu được Vân Sơ tìm mình vì việc gì, không tỏ ra bất ngờ, theo thói quen vừa vuốt râu vừa nói:" Tạo phản thì không có gan, vì giữ mình nên học bản lĩnh của thỏ thôi, chỉ có điều thỏ khôn chỉ đào ba hang, bọn họ thì đào tới bảy tám cái hang rồi, còn giấu đầy lương thực, vàng bạc châu báu vào đó. Nhìn qua thì có vẻ giống tạo phản thật đấy, thực tế thì không phải, chẳng qua đơn thuần là vì sợ hãi mà chuẩn bị đường lui cho mình mà thôi." Vân Sơ hỏi:" Làm sao xác định được là sợ hãi chứ không phải là muốn tạo phản?"

Lão Tào ngạc nhiên buông cần câu ra, cẩn thận cắm vào giá:" Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Vân Sơ lắc đầu:" Không có gì, Chu Hưng tới, không nói rõ ý đồ là gì đã tích cực giúp ta thanh lý quan trường hai huyện Vạn Niên, Trường An rồi."

Lão Tào chưa đánh mất sự nhạy bén của mình:" À, mưu đồ lớn đấy."

" Ông thấy hắn sẽ ra tay từ ai?"

" Thật khó nói, ở Trường An này, chỗ ra tay thực sự quá nhiều, có điều Ung vương Hiền hẳn sẽ không bị liên lụy đâu, còn lại thì ai cũng có khả năng cả, nhất là thập lục vệ."

Nghe Tào Tính nói như vậy, dù có dự liệu trước như Vân Sơ cũng không bình thản được:" Chẳng lẽ không có lấy một ai sạch sẽ sao?"

Tào Tính thở dài:" Nguồn cơn liên quan tới ngài đấy, vì trước nay ngài không can thiệp vào thập lục vệ, người khác đều cho rằng ngài vì tị hiềm nên không muốn dính dáng tới quân đội, người ta tất nhiên sẽ dốc sức vào đó."

" Nhất là sau khi Tiết Nhân Quý rời chức Trường An trấn quân đi đông bắc thảo phạt, ngài thì đi tây nam liền mấy năm, thế là Trường An thập lục vệ liên biến thành miếng thịt béo bở mà ai cũng muốn cắn một miếng."

Ai cũng muốn cắn ? Người khác Vân Sơ không bận tâm, chỉ có một nhà y không lo không được, đó là Lương gia, trừ Lương Anh ra thì Lương gia bây giờ chẳng có đứa con cái xuất sắc nào:" Phủ Nhạn Môn quận công không dính dáng gì chứ?"

Lão Tào tất nhiên biết quan hệ của Vân Sơ với Lương Kiến Phương, lắc đầu:" Lương Anh nay tiến vào thái tử lục soái, phương hướng phát triển trọng điểm ở Lạc Dương, số còn lại toàn đám vô dụng, dù có muốn cũng lực bất tòng tâm thôi, nên không dính dáng gì cả."

" Thay đổi của Thập lục vệ xuất hiện từ năm Lân Đức thứ hai, năm đó Vu Chí Ninh, Tôn Nhân Sư chết, huân quý Trường An thiếu đi hai vị trưởng giả và lão soái thông minh nhất, Trình công và Tô công thì nay ẩn cư ở Ly Sơn không hỏi tới sự đời." " Tiếp đó bọn họ làm việc thiếu đi vài phần ung dung, thêm vài phần cấp bách, nói cách khác, chuyện gì cũng dám làm."

Vân Sơ cảm khái, quyền lực quả nhiên là không có khoảng trống, chỉ cần có chút khe hở nào là có kẻ chui vào:" Ông từ đại đô đốc Bách ky ti quyền cao chức trọng, bây giờ thành người nhàn rồi, thực sự không tiếc nuối à? Có muốn quay lại không, ta có thể nói một tiếng với Thụy Xuân."

Tào Tính cúi đầu xuống nhìn giữa hai chân rất lâu, thở dài:" Vì vinh hoa phú quý mà vứt bỏ huynh đệ, lão phu khinh con đường đó."

" Bách ky ti đang thái giám hóa, đây là mục tiêu bệ hạ đặt ra, cũng chính là một lần sàng lọc trung thần, ông không chịu xẻo là bất trung với bệ hạ, bất trung với hoàng thất."

" Trương Đông Hải cũng vì không chịu chặt bỏ huynh đệ mà bị gạt sang lề, nếu không phải theo ta đi tây nam một chuyến thì bây giờ cũng thảm không kém gì ông."

" Hay là ông về hỏi thử xem, trong nhà liệu có vãn bối nào nguyện tận trung với bệ hạ không? Nói cho ta một tiếng, đợi Thụy Xuân tới Trường An, ta sẽ giới thiệu." Vân Sơ đưa ra đề nghị:

Tào Tính nắm ngay lấy tay y:" Không nói chơi nhé?"

" Nhưng phải cam tâm tình nguyện, ta không muốn vì chuyện này mà bị người ta thù hận đâu."

" Kẻ nào dám oán hận ân công, phản rồi sao!"

Vân Sơ về tới huyện Vạn Niên liền gọi Trương Giáp tới, đưa cho hắn một danh sách, bên trong ghi tên một loạt trang viên, nói với hắn, không cần bắt người, nhưng lương thực, châu báu thì kéo hết về, nếu thấy vật tư quân sự như cung nỏ giáp trụ gì đó thì thiêu hủy hết.

Trương Giáp xưa nay luôn nhận lệnh của Vân Sơ mà không hỏi han gì, ngay lập tức ra ngoài quát tháo tập trung người, lên đường tức thì.
Bình Luận (0)
Comment