Chương 1697: Mọi khổ cực hôm nay sẽ được báo đáp sau này (1)
Chương 1697: Mọi khổ cực hôm nay sẽ được báo đáp sau này (1)Chương 1697: Mọi khổ cực hôm nay sẽ được báo đáp sau này (1)
Vân Sơ chưa bao giờ chủ động mời Kỷ vương Thận tắm rửa, vậy mà lần này lại đưa ra lời mời.
Địa điểm là nhà tắm lớn trong phường Tấn Xương, trước kia Lý Thận cũng hay chặn Vân Sơ ở đây, lần nào cũng là hắn tới trước. Lần này hắn tới nơi thì Vân Sơ đã thoải mái ngâm mình trong ao nước nóng rồi, cách làn hơi nước nghi ngút, Lý Thận trừng mắt lên nhìn.
Vân Sơ toàn thân trân truồng, đầu dựa vào thành bể, vốc ít nước lên rửa mặt:" Hạn hán nghiêm trọng, thần cần lương thực cứu tế."
Kỷ vương Thận rống lên:" Trong nhà ta có lương thảo, ngươi cần bao nhiêu nói một tiếng, ta sẽ cho ngươi, ngươi lại phái ác nô xông vào trang viên của ta, ngang nhiên cướp bóc..."
" Đó là người nha môn, tất cả đều tiến hành công khai, vương gia ngài hiến lên bao nhiêu lương thực, triều đình sẽ ghi nhận." Vân Sơ cắt ngang lời Lý Thận:" Ngài chắc biết Việt vương Trinh nhỉ, nghe nói người này thông minh hiếu học, cùng với ngài thường xuyên trao đổi thư từ, còn tự xưng là Kỷ Việt."
" Bọn ta là huynh đệ, có gia thư qua lại chẳng lẽ còn phạm húy."
"'Trong mắt thần thì vô cùng bình thường, chỉ không biết trong mắt người khác sẽ thế nào thôi."
Kỷ vương Thận ngã xuống nước, toàn thân chìm xuống tận đáy, đến khi Vân Sơ thấy hắn sắp chết chìm rồi thì tên này thình lình trồi lên mặt nước, đi nhanh tới trước mặt Vân Sơ:" Ta tự bảo vệ mình không được à?"
Vân Sơ lắc đầu:" Với góc nhìn của bệ hạ lại khác đấy, bệ hạ cho rằng mình đối xử với các ngài đã là tình sâu ý nặng rồi, thêm vào Đại Đường quốc thái dân an, vì sao ngài cần tự bảo vệ mình? Phàm là người có tâm tư này, trong mắt bệ hạ chính là đại bất kính."
" Chúng ta là huynh đệ nhiều năm, nếu ngươi muốn ra tay với ta, ít nhất cũng phải nói với ta một tiếng chứ?"
" Chính bởi vì là huynh đệ bao năm cho nên thần mới không nói với vương gia ngài, nếu không biến thành hai chúng ta mật mưu, đến lúc đó hoàng đế sẽ chặt cả hai cái đầu. Ngài cũng đừng đánh trống lảng, trước tiên nói chuyện Việt vương Lý Trinh là sao đi."
Kỷ vương Thận trở nên yên tĩnh, ngồi bên ao nước, không ngừng vốc nước lên kỳ cọ thân thể, kỳ rất kỹ, như muốn nhất định phải kỳ ra ghét mới cam lòng. Đáng tiếc thân thể hắn rất sạch sẽ, trừ kỳ mạnh quá đứt mấy cái lông chân ra thì chẳng kỳ ra cái gì.
Thấy hắn tới lúc này còn cố chống đối, Vân Sơ hừ một tiếng:" Việt vương Lý Trinh, Tào vương Lý Minh, Hàn vương Lý Nguyên Gia, cùng với Giang Đô vương Lý Tự con của Hoắc vương Lý Nguyên Quỹ, Phạm Dương vương Lý Ái con của Lỗ vương Lý Linh Quỳ ... Vương gia ngài có muốn thần nói tiếp không?"
Chẳng ngờ Kỷ vương Thận thời khắc này lại chẳng hề tỏ ra sợ hãi:" Bọn ta còn có bao nhiêu thời gian??”
Vân Sơ đập mạnh tay xuống nước, nước bắn tung tóe:" Ngay từ đầu các ngài đã không có chút thời gian nào cả, đừng thấy Bách ky tỉ trước nay không dám lộng hành ở Trường An thì nghĩ bọn họ đều là giá áo túi cơm."
"'Thần dám nói trong số những người đó, ít nhất hai người là người của hoàng đế hoặc hoàng hậu, việc các vị làm sớm đã chẳng có chút bí mật nào rồi."
" Ngoài ra mười bảy đạo đồng theo lão thần tiên học y, có mấy đứa là nhi tử của ngài?"
Quả nhiên Lý Thận chẳng cầm cự được lâu, hai hàm hắn đã va vào nhau cầm cập rồi, nhưng hắn vẫn không hé răng một lời.
Vân Sơ bực mình nói:" Nhất định là đứa ngu xuẩn nhất rồi.
Lý Thận rống lên:" Vân Sơ, ngươi sỉ nhục bản vương quá lắm, bản vương liều mạng với ngươi..."
Cùng lúc đó trong một tiểu viện tử trong phủ Kỷ vương. Vân Loan có tài đã nhìn là nhớ, từ khi mở mắt cho tới giờ, bất kỳ là chuyện gì, chỉ cần nó tập trung, có thể nhớ lại chính xác tất cả những thứ nó từng nhìn thấy. Nó luôn rất kiêu ngạo, cho rằng mình sẽ dễ dàng nắm bắt được tri thức dược vật học, ăn đứt mười bảy đứa đạo đồng kia.
Kết quả không phải như thế.
Khả năng ghi nhớ chỉ giúp đỡ nó nhất định trong việc phân biệt các loại thảo dược, nhưng mà cũng không giúp được nhiều lắm, hình thái dược vật thiên biến vạn hóa, có những thứ vô cùng giống nhau, muốn thực sự hiểu được thảo dược, phải dùng miệng nếm thử.
Y sinh cao minh đều là loại đã thử cả trăm thứ thảo dược.
Dược vật lão thần tiên nếm thử không dưới vạn loại.
Vận may của Vân Loan hôm nay không tốt, nhầm tử mạt ly với thiên ma, cắn một cái, sau đó là môi tê đi, chốc lát sau ngay cả cảm giác trên da cũng trở nên chậm chạp.
Vân Loan không la hét, vì nó biết la hét cũng vô ích, đám đạo huynh phụ trách dạy bọn chúng phân biệt các loại dược liệu không hề có nhân tính, không nói cũng biết chính bọn họ cố tình trộn lẫn tử mạt ly vào.
Rễ của tử mạt ly phình to, cực kỳ giống thiên ma, từng có đám thương nhân bất chính dùng rễ tử mạt ly chế thành thiên ma để mưu lợi, hôm nay nó không nhận ra, lỗi là ở nó.
Đó chính là cách giáo dục của Vân gia, thiệt thòi do mình ngu dốt thì đừng trách ai hết.
Với lại độc tính của tử mạt ly không cao, cùng lắm là bị tê mà thôi, so với hôm qua có vị nhân huynh uống phải bán hạ thang được sắc chưa đủ thời gian thì khá hơn nhiều. Vị nhân huynh đó từ hôm qua tới giờ vẫn phải uống nước gừng giải độc.
Nước ép gừng sống có tính kích thích rất mạnh, sau khi xung đột với bán hạ thang, khiến vị nhân huynh đó mặt nổi đầy mụn.
Vân Loan thản nhiên cho miếng tử mạt ly vào đống dược thảo, nó tin người muốn chọn vị thuốc cần cho phương thuốc Thiên ma câu đằng ẩm thế nào cũng cắn phải miếng tử mạt ly này ... Bởi vì thứ này thực sự là quá giống thiên ma.
Tiếp đó Vân Loan lại chọn ra thêm một loạt vị thuốc phụ đỗ trọng, ích mẫu thảo, ngưu tất, hoàng cầm, tang kí sinh từ trong đống thuốc, cuối cùng tìm ra được một miếng thiên ma trông càng giống tử mạt ly, tạo thành đơn thuốc hoàn chỉnh.
Đó là công việc của nó hôm nay.
Chập tối, Vân Loan phối hợp các loại dược liệu xong, cho vào một cái hũ, đun thành thuốc. Đợi khi thảo dược bắt đầu phát ra mùi thuốc ngào ngạt, một dược đồng thân thể cực kỳ cường tráng, chiều cao tối đa chỉ tới mét tư tới bên hũ thuốc ngửi thử, dùng con mắt vì thử thuốc quá nhiều mà vàng đi nhìn Vân Loan:" Biết có chỗ nào không ổn không?"
Vân Loan miễn cưỡng khống chế cái môi bị tê không chịu nghe lời, nói:" Vì quá hoàn mỹ à?"
Dược đồng cười hăng hắc:" Dùng củi không đúng, Thiên ma câu đằng ẩm không thể dùng củi tùng, mà phải dùng củi du...
" À, ra là thế à?" Vân Loan gật đầu, thình lình nó nâng cả hũ thuốc đập thẳng vào tên dược đồng thấp lùn đó, thuốc nóng làm tên dược đồng phát ra tiếng gào thảm thiết, đầu, tay nhanh chóng xuất hiện những vết phồng rộp:
Mười mấy tên đạo đồng quay sang kinh hãi nhìn thằng béo thường ngày luôn cười như thằng ngốc đột nhiên nổi điên, hai dược đồng khác ở gần vội vội vàng vàng tới kiểm tra, may, thuốc đun chưa đủ, chỉ hơi nóng thôi, chữa trị vẫn kịp, vội vội vàng vàng khiêng dược đồng đó đi.