Chương 1698: Mọi khổ cực hôm nay sẽ được báo đáp sau này (2)
Chương 1698: Mọi khổ cực hôm nay sẽ được báo đáp sau này (2)Chương 1698: Mọi khổ cực hôm nay sẽ được báo đáp sau này (2)
Một đạo đồng tuổi hơi lớn một chút vừa mở miệng liên có nước dãi chảy ra, đợi nước dãi chảy hết mới mắng:" Vân sư đệ, ngươi đập một hũ thuốc, toàn bộ thành tích của chúng ta hôm nay bị hủy, lại còn bị phạt nữa."
Vân Loan cũng nước dãi chảy ròng ròng:" Tiểu đệ chịu một lần là được."
Một đạo đồng khác tức tối:" Ngươi nói thế khác gì rắm chó, một người phạm sai lầm, tất cả bị phạt là quy củ của lão thần tiên, đạo gia ta thấy ngươi cố ý."
Vân Loan không chối:" Ta không hiểu, chư vị đạo huynh chỉ cần gom lại là sắc ngay ra được một nồi thuốc tốt, còn người như ta, ném vào nồi thuốc tốt thì biến thành thối không ngửi được, lão thần tiên tội gì phải khổ thế."
Đúng lúc này thông phán Lão Hà của thái y viện vội vàng tới nơi, câu đầu tiên lại là:" Đừng để lão thần tiên nghe thấy."
" Hà bá bá, cứu cháu với." Vân Loan che miệng chạy tới:
" Cắn phải tử mạt ly à?" Lão Hà nhìn Vân Loan một cái liền hiểu ngay:" Ngươi là người do lão thần tiên đích thân điểm danh, đừng nói lão phu, e là bệ hạ cũng không cứu được ngươi thoát khỏi nước lửa đâu."
" Dùng cam thảo sắc nước có thể giải độc bách độc, còn nữa, đừng cố ý dùng độc, ăn phải nhiều không có lợi cho thân thể."
Nước dãi của Vân Loan chảy ào ào, còn kéo thành sợi:" Cháu thực sự không phân biệt được, quá giống nhau."
" Thế thì lần sau đừng nhầm nữa, cho dù ngươi giết chết dược đồng, cũng không thay đổi được vận mệnh học y của ngươi."
Có Lão Hà ở đây, mọi toan tính của Vân Loan trong chớp mắt biến mất, bởi vì chuyện Vân Loan cho rằng rất ác độc, xứng đáng bị đuổi đi, trong mắt Lão Hà chưa là cái gì.
Nhớ năm xưa Lão Hà ở thành Đại Hành giải phẫu hơn trăm cỗ thi thể, mở ra cánh cửa mới về học thuật, nên quan niệm thế tục với ông ta cơ bản đã không còn.
Thái y viện Trường An nay đã phát triển thành y viện cỡ lớn mang tính tổng hợp, có khám bệnh, nằm viện, điều dưỡng, phục hồi sau chữa trị, nghiên cứu, thực nghiệm thuốc. Y giả của thái y thự trong Hoàng Thành đều phải tới Thái y viện luân phiên bồi dưỡng, y giả của thái y thự Lạc Dương cũng không thoát được vận mệnh đó.
Bệnh nhân đông, chủng loại bệnh nhiều, các loại khoa bệnh ở thái y viện liền trở nên phong phú.
Y sinh nhiều, những ý tưởng độc đáo cũng nhiều, mà thái y viện lại kiếm được rất nhiều tiền, có năng lực đem những ý tưởng đó nhanh chóng tiến vào giai đoạn thực nghiệm.
Mặc dù hết thảy vẫn còn đang mày mò tiến lên, nhưng hai chữ mày mò này thực sự quá đáng sợ ... Vì mày mò cho nên được phép phạm sai lâm, mà cái giá của sai lâm chính là sinh mệnh.
Thành tích hôm nay của Vân Loan bị phế bỏ, được Lão Hà dẫn nó tản bộ quanh thái y viện rộng lớn.
" Lão thần tiên sở dĩ nhất định muốn ngươi học y là vì lĩnh vực nghiên cứu y học tối cao liên quan chặt chẽ tới gia học của Vân thị ngươi, y thuật của lão thần tiên đã quán tuyệt cổ kim muốn tiến thêm một bước khó như lên trời."
" Phụ thân ngươi từng nói, thần nhân như lão thần tiên, muốn tiến bộ trừ khi y học phải có phát hiện mới mang tính cách mạng, hoặc có cơ sở lý luận y học mới được."
" Hiện giờ phát hiện mới đã xuất hiện, đó chính là y học vi mô, lão thần tiên dựa vào kính hiển vi nhìn thấy thế giới mà mắt thường không thể nhìn thấy. Tuy vẫn còn rất sơ khai, nhưng khiến lão thần tiên hoài nghi với nguyên nhân tạo thành rất nhiều bệnh tật. Trước kia nguyên nhân bệnh thật đều rất chung chung do khí, dịch, âm dương mất cân bằng, ngũ hành thiếu điều hòa mà ra."
" Bây giờ lão thần tiên hi vọng dựa vào phát hiện của kính hiển vi, nghiên cứu lại căn nguyên bệnh tật, muốn một câu giải thích chính xác cho người đời. Thế nhưng lão thân tiên tuổi đã quá cao, cho nên mới muốn ngọn lửa này truyền thừa tiếp, tránh ngày nào người không còn, đám y giả quay lại con đường cũ, không thăm dò thứ mới mẻ nữa, vậy thì quá đáng tiếc."
Mặc dù Lão Hà nói rất tha thiết, nhưng Vân Loan lại nghe tai nọ sọ tai kia.
Không phải là nó xem thường những đạo lý này, mà nó không muốn bị nhốt mình trong phòng giải phẫu thi thể, xem y giả lấy tim gan phèo phổi của thi thể ra rửa, lại nhét vào trong bụng, cái quá trình đó không làm sao khiến nó tập trung tinh thần nghe Lão Hà giảng giải.
" Nhìn nhiều vào, sau này tới lúc ngươi phải tự tay cầm dao, một y giả giỏi, trước hết phải có cái nhìn tổng quan về cơ thể con người, càng hiểu rõ, y thuật càng cao."
Vân Loan dùng tay che cái miệng vẫn còn chảy nước dãi, hàm hồ nói:" Cháu có thể trực tiếp đi nghiên cứu kính hiển vi, nếu như làm ra được cái kính nhìn rõ vật thể nhỏ hơn, chuyện còn lại tự lão thần tiên sẽ làm tốt."
Lão Hà hứng trí nhìn y giả động tác còn vụng về đem nội tạng thi thể đặt vào chỗ cũ, hài lòng gật đầu, nói với Vân Loan:" Chớ nghĩ linh tinh nữa, theo lão thần tiên học cho tốt y thuật đi, đợi ngày nào đó lão thần tiên nói ngươi có thể xuất sư, tới lúc đó theo đuổi sở thích riêng cũng chưa muộn."
Vân Loan nhìn mặt thi thể, nói:" Đó là người Đường."
Lão Hà lạnh nhạt nói:" Cũng là một tội nhân, từ khi Chu Hưng tới, thái y viện liền không thiếu đối tượng để nghiên cứu."
Khi Vân Loan rời khỏi phòng giải phẫu, nhìn cỗ thi thể kia một cái, phát hiện bên cạnh bàn giải phẫu thay y giả khác, cũng đang cẩn thận lấy từng món nội tạng ra ...
" Con người ấy à? Thực ra rất hồ đồ, chúng ta ngay cả thân thể mình còn chưa nghiên cứu thấu triệt đã muốn đi chinh phục núi cao biển sâu, đúng là không biết tự lượng sức."
Lão Hà chắp tay sau lưng đi trước, thi thoảng lại có danh ngôn từ miệng phát ra, nếu miệng Vân Loan không chảy dãi như cho dại, nhất định nó phụ họa vài câu, làm Lão Hà càng thoải mái hơn.
Đi tới một viện tử bao trùm trong mùi thuốc, có rất nhiều nam nữ ngực đeo biển, xếp hàng đợi uống thuốc, chủng tộc nào cũng có.
Vân Loan nhìn thấy một nữ tử dị tộc tóc đỏ vô cùng xinh đẹp, nó chuẩn bị xem tấm biển đeo ở ngực nàng viết cái gì thì bị Lão Hà kéo đi, mặt âm trầm nói:" Bệnh hoa liễu, rất khó chữa, phải xem tân dược có tác dụng gì với ả không, nếu không có kết cục là phải đem đi thiêu."
Vân Loan không đành lòng:" Tiếc quá!"
Lão Hà lạnh lùng nói:" Chẳng có gì mà tiếc, dùng thân thể kiếm tiền, dính phải loại bệnh này là chuyện sớm muộn mà thôi. Tiểu Điểu Nhi, ngươi nhớ kỹ cho ta, không được bước chân vào thanh lâu, một khi dính phải thứ bệnh này, lão thần tiên cũng không cứu được ngươi đâu."
Vân Loan đáp qua loa một tiếng, Lão Hà thấy nó không để chuyện này vào trong lòng, bảo y giả:" Kiểm tra lại lần nữa cho bệnh nhân số 27."
Vừa mới nghe Lão Hà nói thế, Vân Loan co cẳng chạy, bị ông ta tóm lấy, bắt đi xem y giả khám bệnh cho nữ tử bị bệnh hoa liễu kia. Kết quả Vân Loan xem một cái liền nôn thốc nôn tháo, tới khi về nhà vẫn còn nôn ọe chẳng khá hơn chút nào ...