Chương 1699: Trưởng thành trong đau khổ (1)
Chương 1699: Trưởng thành trong đau khổ (1)Chương 1699: Trưởng thành trong đau khổ (1)
Vân Sơ đánh Lý Thận một trận, còn trần truông mà đánh, đánh xong liền có chút hối hận, bằng vào cái thân thể chẳng khác nào ghép bằng mảnh thủy tinh vỡ của Lý Thận, bị y đấm đá cho vài phát đã hôn mê rồi.
Cũng may bên cạnh Lý Thận luôn có cơ thiếp hầu hạ, bọn họ cuống quít dùng thảm bọc Lý Thận lại, đem về vương phủ.
Cái tên đó đóng kịch đã giả, lại còn dám vờ vịt trước mặt cao thủ y học như Vân Sơ, hắn chẳng qua là thẹn quá hóa giận mới chủ động xông vào tấn công Vân Sơ. Ai bảo những sào huyệt hắn coi là thân không biết, quỷ không hay bị Vân Sơ cho người tới lấy không sót lại sợi lông nào, chuyện này làm lòng tự tôn của hắn bị tổn thương rất lớn.
Không xảy ra chút chuyện gì đó căn bản có lỗi với thể diện bản thân, bây giờ bị mắng rồi, bị chửi rồi, bị đánh rồi, khi giải thích với đám huynh đệ cũng dễ dàng hơn, không phải Lý Thận hắn không phản kháng, mà không đánh lại được tên dã man đó ...
Cách làm như trò cười ấy là lựa chọn duy nhất của Lý Thận hiện giờ, tiếp theo đây hắn chuẩn bị tiếp nhận cơn giận lôi đình của hoàng đế.
Dù sao Bách ky tỉ đại tổng quản Thụy Xuân đã rời cung Cửu Thành, dùng hết tốc lực tới Trường An, sau khi nghe Vân Sơ cho biết tin tức đó, Lý Thận yên tĩnh nhận một đấm rồi hôn mê.
Vân Sơ tắm rửa xong thì về thẳng nhà, hôm nay không định tới quan nha làm việc, trên đường về nhà đi ngang qua rừng trúc, cho dù đã vào mùa đông, rừng trúc vẫn còn xanh mướt rậm rạp, năm con gấu khoang dựa vào đôn đá nhàn nã gặm trúc.
Ba con gấu nhỏ từ khi sinh ra đã ở phường Tấn Xương cho nên sán người hơn cả cha mẹ chúng, thấy Vân Sơ tới là ôm chân, dùng đầu cọ vào người y, lấy hết thủ đoạn ăn xin ra dùng. Vân Sơ chẳng có gì trên người, sai thân binh chạy về nhà lấy ít hoa quả bánh trái ra cho chúng ăn mới thoát thân.
Ngồi dưới đất chơi với gia đình gấu khoang một lúc Vân Sơ mới về nhà, một ngày nữa thôi Thụy Xuân sẽ tới Trường An, y chuẩn bị hôm nay ngủ sớm, tích góp đủ tinh thân đợi ngày mai tới.
Mặc dù huynh đệ Vũ thị không biết Thụy Xuân tới Trường An, nhưng không ảnh hưởng tới việc huynh đệ họ dựa vào tình thế hiện nay đưa ra phán đoán mới, đó là cứ nằm ở thái y viện dưỡng thương là thượng sách.
Vũ Thừa Tự ôm ngực gắng gượng ngồi dậy, thấy chăn trên người Vũ Tam Tư bị tuột xuống liền nhịn đau rời giường, đắp lại chăn cho đệ đệ. Sau đó hắn lê bước ra cửa sổ, nhìn hai phiến lá đang run rẩy trong gió lạnh đầu đông.
Chu Hưng bắt đầu truy cứu Vi thị rồi, chuyện có liên quan tới Anh vương Hiển.
Trường An Vị Đỗ, chiếm nửa vòm trời, hai đại tộc hiển hách năm xưa, trải qua thời gian dài đối kháng với Vân Sơ bị y vùi dập không gượng dậy nổi, cho dù trong nhà vẫn còn vài nhân vật, nhưng đem so với Vân Sơ hiện nay như đồi đất đứng trước núi cao, người Trường An lâu rồi chẳng nhớ tới họ.
Không ngờ rằng người ta dùng một tiểu nữ tử, lần nữa tái xuất trước mặt quyền quý Đại Đường.
Anh vương Hiển xưa nay hèn nhát nhu nhược, dù ngỗ nghịch hoàng hậu cũng phải bảo vệ Vi Liên Nhi, khiến hoàng hậu tức giận.
Thái tử Lý Hoằng đã cùng mẫu thân hoàng hậu thành thế nước lửa khó dung, bây giờ lại thêm Anh vương Hiển chẳng suy nghĩ cho tình cảnh của mẫu thân, quỳ bên ngoài Thượng Dương cung, cho phép hắn nạp Vi Liên Nhi làm vương phi.
Hoàng hậu đồng ý.
Sau đó Chu Hưng vốn đang điều tra Thập lục vệ liên bỏ công việc dang dở, quay sang xử lý vụ án Vị Trinh Huyền tham quân Phổ Châu đang rảnh rỗi ở nhà vì dính vào án giết người.
Vi Trình Huyền từng đánh chết một phó phụ ở quê nhà Đỗ Lăng, chuyện này đã qua sáu năm rồi, khi đó Vi thị bồi thường một con lừa liền kết thúc.
Bây giờ trượng phu của phó phụ bị đánh chết lần nữa đâm đơn kiện, tố cáo Vi Trinh Huyền lên tuần tra ngự sử hình bộ hữu thị lang Chu Hưng. Chu Hưng nhận được cáo trạng ngay lập tức bắt giam Vi Trinh Huyền, đưa tới địa lao huyện Vạn Niên.
Chuyện này không qua được tai mắt của huynh đệ Vũ thị.
Chuyện của Anh vương Hiển phát sinh ở Lạc Dương, người thực sự bị xử phạt lại xuất hiện ở Trường An, căn nguyên trong đó, Vũ Thừa Tự không dám nghĩ sâu.
Vũ Tam Tư ho khù khụ một tràng, gian nan ngồi dậy, thấy Vũ Thừa Tự đứng bên cửa sổ hóng gió, nói nhỏ:" Huynh trưởng phải bảo trọng thân thể, lúc này không tiện ra gió."
Vũ Thừa Tự quay đầu nhìn Vũ Tam Tư:" Ta đang nghĩ, hình như mỗi lần Vân Sơ đánh chúng ta, đều giúp chúng ta thoát khỏi một kiếp nạn."
Vũ Tam Tư lại ho một tràng:" Kiếp nạn lớn nhất của chúng ta là y thì có, đệ tuyệt đối không để nắm đấm của y chạm vào người lần nữa."
Tất nhiên Vũ Thừa Tự cũng hiểu, Vân Sơ chẳng có ý tốt gì đâu, y là thế, không vừa ý y là đánh cho một trận, cái tính này giống hệt đám lão soái trước kia.
Còn về phần mấy lần bị ăn đòn mà thoát nạn, chỉ là nghiệt duyên của đôi bên mà thôi.
Theo lý mà nói, cái loại người như Vân Sơ thì kết cục chó nó cũng không ưa, nhưng mà kỳ, hoàng đế Lý gia hình như lại thích cái loại hay sao ấy. Bất kể là Úy Trì Cung đánh mù mắt Lý Đạo Tông cha của Văn Thành công chúa, hay Trình Giảo Kim tay cầm đôi rìu lớn để mình trần muốn đơn đấu với toàn bộ văn thần, kết quả bị đám văn thần do Trưởng Tôn Vô Ky cầm đầu đánh ngất xỉu, bọn họ đều có kết cục tốt đẹp.
Nhưng thời Trinh Quan qua lâu lắm rồi, những vị lão soái đó không già cũng đã yên nghĩ, chỉ còn mỗi tên khốn Vân Sơ đó dám tùy tiện đánh người mà không quan tâm tới hậu quả thôi.
Người khác cũng muốn làm thế lắm, nhưng mà nắm đấm giơ lên lại có sức nặng ngàn cân kéo xuống, không đánh người được vô tư như Vân Sơ, mang theo bụng đầy toan tính mà học y thì kết quả là cả nhà rụng đầu.
Cho nên đối với chuyện bị Vân Sơ đánh, Vũ Thừa Tự thực sự không để bụng, nếu có thể hại được Ung vương Hiền, dù có ăn vài trận đòn nữa cũng đáng. Chuyện này liên quan tới việc kế thừa di sản của hoàng hậu, Vũ Thừa Tự và Vũ Tam Tư đều không thể buông tay.
Hoàng hậu bất kể thế nào cũng không đem thế lực của mình giao cho thái tử Lý Hoằng kế thừa, điểm này hai huynh đệ bọn họ cực kỳ khẳng định, tuy nghe mẫu thân không đem di sản của mình giao cho trưởng từ thì hơi lạ, nhưng huynh đệ họ khẳng định hoàng hậu sẽ không làm như thế.
Nếu như không giao cho thái tử Lý Hoằng, vậy thì chỉ còn lại mấy vị hoàng tử thôi, Ung vương Hiền có khả năng cao nhất, còn về Anh vương Hiển, Dự vương Đán thì chẳng có năng lực gì để tiếp nhận.
Đối phó với Ung vương Hiền mới là nguyên nhân lớn nhất khiến huynh đệ Vũ thị tiếp nhận lời mời tới Trường An của Vân Sơ.