Chương 1700: Trưởng thành trong đau khổ (2)
Chương 1700: Trưởng thành trong đau khổ (2)Chương 1700: Trưởng thành trong đau khổ (2)
Phó dịch phái đi nghe ngóng tin tức đã quay về, khi Vũ Thừa Tự và Vũ Tam Tư nghe nói Vân Sơ bỗng dưng phái người đi tiêu diệt bảy tám sơn trang, thậm chí không ngại hành động vượt địa bàn, ra tay ngay gần cung Cửu Thành, bọn họ vô cùng thất vọng.
Đợi phó nhân lùi ra, Vũ Tam Tư cũng không nằm nổi nữa, dù cứ cử động là đau, hắn vẫn đứng dậy, nếu nằm im một chỗ thì hắn điên mất, đi đi lại lại trong phòng:" Vân Sơ thật lắm chuyện, liên quan gì tới y chứ?"
Vũ Thừa Tự tự an ủi bản thân:" Nếu như Thụy Xuân sắp tới, vậy thì vẫn còn trò hay để xem."
Vũ Tam Tư vẫn hậm hực:" Đáng lẽ ra chúng ta nên cho Hạ Lan Mẫn Chi một cơ hội."
Vũ Thừa Tự lắc đầu:" Hạ Lan Mẫn Chi bị Ung vương Hiền vứt bỏ, loại người đó ắt mang thù hận trong lòng, đúng là có thể dùng để đối phó với Ung vương Hiền. Nhưng huynh đệ chúng ta không thể làm chỗ dựa cho hắn, nếu không sẽ làm hỏng cái nhìn của hoàng hậu với huynh đệ chúng ta. Dù thế nào thì Ung vương Hiền cũng là nhi tử của hoàng hậu, không thể bức hại, ít nhất không thể do chúng ta làm." ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Vũ Tam Tư bị cơn gió thổi qua cửa sổ làm rùng mình, vội siết chặt áo lông trên người:" Huynh trưởng, đệ có suy nghĩ này, hay là chúng ta thử xem."
Vũ Thừa Tự cảnh cáo:" Không được dùng nhân mã liên quan tới hoàng hậu."
" Là người phía Tấn Dương tới, thông minh lắm."
" Phải tiện dứt bỏ bất kỳ lúc nào, tiền có thể cho nhiều một chút, nhưng đừng hứa hẹn quan chức."
" Vâng, đệ bảo Lão Thương Đầu theo hắn."
Nghe thấy Vũ Tam Tư đã suy tính chu đáo rồi, Vũ Thừa Tự không nói gì thêm, hai huynh đệ bao năm qua sống nương tựa vào nhau, chẳng có gì mà không tin tưởng, dù có làm sai, vậy thì cùng gánh vác là được. Trong thái y viện không cho phép người không liên quan ở lại, mỗi người chỉ được phép có một người chiếu cố bên giường, Vũ Tam Tư dẫn hai phó nhân rời đi, trong phòng liền chỉ còn lại một mình Vũ Thừa Tự.
Đứng bên cửa sổ bị gió lạnh nhập thân, Vũ Thừa Tự ho khù khụ, ngực đau như lửa đốt, hắn quen với loại cảm giác đau đớn này rồi, mỗi lần bị Vân Sơ đánh, lồng ngực lại không dễ chịu gì.
Giống như Lương thái y châm cứu xong nói, Vân Sơ đánh người rất có kỹ thuật, mỗi lần chỉ đánh cho người ta mất nửa cái mạng, lục phủ ngũ tạng nhất định sẽ bị lệch khỏi vị trí, trong quá trình khôi phục sẽ phải chịu đau đớn rất lớn. Dù là đánh người thành ra như thế hay là cứu chữa người bị đánh như thế, đều cần thủ đoạn cực cao.
Cuối cùng Lương thái y nói thêm, lục phủ ngũ tạng của con người không dễ bị lệch khỏi vị trí, nhưng một khí bị làm lệch thường xuyên, nếu có thể đảm bảo lục phủ ngũ tạng không bị tổn thương, thì chuyện này thậm chí còn có lợi ích không tệ.
Nghĩ lại thì hình như đúng thế thật, đợi khi cơn đau biến mất, Vũ Thừa Tự thấy thân thể khỏe mạnh hơn nhiều.
Nhớ lần đầu bị Vân Sơ đánh, huynh đệ họ phải nằm giường mấy tháng mới có thể cựa quậy được một chút, lần thứ hai thì chỉ nằm hơn một tháng, còn lần này cũng bị đánh như thế, nghỉ ngơi chưa tới một tháng, tuy vẫn còn yếu nhưng Vũ Tam Tư đã có thể đi lại được rồi.
" Vân Sơ lão tặc, ngươi tốt nhất đừng để ta có cơ hội đánh ngươi, nếu không mỗ gia sẽ kiếm một người giỏi đánh người, khiến lục phủ ngũ tạng của ngươi cũng được khỏe mạnh hơn."
Vân Sơ ở trong quan giải ngáp một cái rõ to, ngáp chảy nước mắt, đem văn thư trong tay đặt vào chồng quyển tông.
Rất nhiều quyển tông bị y dùng bút đỏ gạch chéo, mỗi một cái gạch chéo đó đại biểu cho một tính mạng biến mất khỏi nhân gian.
Dưới đống quyển tông là báo cáo các phòng của huyện nha Vạn Niên trình lên, y không xem những báo cáo này, toàn liên quan tới tiến độ hoàn thành kiến thiết kinh tế của Trường An.
Đem so hoạt động chính trị với hoạt động kinh tế, tất nhiên là chính trị được ưu tiên hơn, bây giờ cả Lưu Nhân Quỹ, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt đều đã rời Trường An rồi, sinh thái chính trị nơi này cần phải được thiết lập lại, tìm kiếm điểm cân bằng mới.
Trước kia kiến lập một hệ sinh thái chính trị ổn định cho Trường An, Vân Sơ sẽ không thúc đẩy kiến thiết kinh tế, đây là vấn đề mà Vân Cẩm còn chưa hiểu được.
Cho nên từ việc ra tay đánh người cho tới chủ động xuất kích tiêu diệt những trang viên của đám vương gia, y tuyên bố thẳng thừng, chuyện ở Trường An này do y định đoạt, tất cả phải vận hành theo ý chí của y, chứ không phải có thể tạo thế kéo y vào cuộc. Tốt hay xấu không quan trọng, dù là chuyện xấu cũng phải là làm theo ý chí của y.
Cuối cùng là vờ vịt dâng tấu xin hoàng đế chú ý tới an toàn của bản thân, đồng thời tỏ rõ, chỉ cần hoàng đế gặp nạn, y sẽ là người đầu tiên khởi binh cần vương.
Như thế cả ba giai tâng thượng trung hạ đều có câu trả lời thích hợp, còn người nhận câu trả lời có hài lòng hay không thì nói thật là Vân Sơ chẳng bận tâm.
Chẳng ai có thể làm mọi việc trọn vẹn mười phần, được năm thành hài lòng coi như Vân Sơ đã để tâm rồi, nếu được bảy tám thành là cực kỳ chân thành giành cho hảo hữu, còn chín thành trở lên đều là khi ăn nói với lão bà.
Đột nhiên nhớ ra đã tới Đại Đường hai mươi bốn năm rồi, hai mươi bốn năm nỗ lực, Vân Sơ thấy mình có thể ngang ngạnh một chút, nếu không thì sống quá mệt mỏi.
Chủ bạ Lỗ Tú đi vào, lần này rất quy củ, chỉ là gân một tháng không gặp, hắn gầy dộc đi.
Cũng phải thôi, hắn dẫn cả một đội ngũ lớn tới huyện Vạn Niên, mang ý chí bừng bừng, muốn tận trung báo đáp hoàng đế, muốn thể hiện năng lực với triều đình, chỉnh đốn lại Trường An. Kết quả bị Vân Sơ ném cho Chu Hưng thẩm tra, vào địa lao bị đánh chết bảy người, miễn chức bốn người, còn là một phát từ quan lại thành chân trắng.
Còn lại hai người bị đưa tới vị trí vất vả mà dễ mang tiếng, nếu năm nay không có thành tích chói mắt, kết quả vẫn là bãi miễn. Lỗ Tú không ngờ Vân Sơ thẳng tay đả kích không thèm nể mặt bất kỳ ai, nên nhớ đằng sau mỗi quan viên y mang tới Trường An đều có bối cảnh trên triều, Vân Sơ có phải trả giá không thì không biết, nhưng hắn bị tổn thương cực lớn, nếu không phải do hoàng đế an bài hắn vào vị trí này, Lỗ Tú đã từ quan hồi hương rồi.
Dù mang thương tích, Lỗ Tú vẫn làm việc, hắn kiên trì đưa Trường An này về quỹ đạo đúng đắn.
Vân Sơ xem qua văn thư của Lỗ Tú, hắn muốn cấm bách tính vào Hưng Khánh Cung, nhíu mày:" Chuyện này ngươi đã thương lượng với chủ sự hộ bộ phòng chưa?"
Lỗ Tú sầm mặt:" Hạ quan là chủ bạ, làm việc không cần hỏi ý kiến của các phòng khác."
Vân Sơ chẳng bận tâm tới thái độ của Lỗ Tú:" Hưng Khánh Cung ở phía nam phường Long Khánh có rất nhiều đất trống, huyện nha vào sáu năm trước khi Hưng Khánh Cung được hoàn thành đã cho bách tính được phép trồng rau quả ở đất trống, cho tới nay đã thành thông lệ."
" Nếu như ngươi hỏi chủ sự hộ bộ phòng đã biết chuyện này, mới đầu đất trống ở đó được trồng bông, vì bông trồng lâu năm sinh sâu hại, nên không thể trông bông mà trông các loại rau quả."
" Cho nên yêu cầu của ngươi, bản quan sẽ không thông qua, đem về đi."