Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1704 - Chương 1701: Người Có Thể Dùng

Chương 1701: Người có thể dùng Chương 1701: Người có thể dùngChương 1701: Người có thể dùng

Lỗ Tú lần trước bị Vân Sơ đả kích nặng nề, làm hắn nhận ra mình chỉ là quân cờ trong tay kẻ khác, tuy mất hết tự tin, nhưng khí cốt của hắn vẫn còn, tự tôn của hắn vẫn còn, kiên trì làm việc bản thân cho là đúng, thậm chí còn quyết tâm hơn trước, dù chỉ còn một mình, dù mang bệnh vẫn làm việc. Nghe Vân Sơ nói lý do phủ định yêu cầu của mình, chất vấn:" Nếu Hưng Khánh Cung để không không dùng, vì sao huyện tôn lại còn xây dựng kỳ công rồi để hoang phế, lãng phí thuế má của dân?"

Vân Sơ rót chén trà, thong thả uống:" Chuyện này nói ra thì dài lắm."

Lỗ Tú đi tới ghế bên cạnh ngồi xuống:" Hạ quan hôm nay không có việc gì làm, vừa vặn rửa tai nghe huyện tôn dạy bảo. Đồng thời hạ quan cũng có lời muốn nói với huyện tôn."

Vân Sơ mỉm cười:" Trước tiên chủ bạ nên biết, Trường An không giống với nơi khác."

Lỗ Tú nghiêm giọng:" Đều nằm dưới sự trị vì của hoàng đế, có gì mà khác?"

Vân Sơ chẳng trả lời hắn:" Năm xưa xây dựng Hưng Khánh Cung, Trường An vừa mới có được một khoản tiền lớn, khoản tiền này cần phải nhanh chóng tiêu đi, có như thế tiền mới có thể vào được túi bách tính."

Lỗ Tú cười khẩy:" Lần đầu tiên trong đời hạ quan nghe thấy chuyện triều đình nhiều tiền tới mức không tiêu đi được."

Vân Sơ hỏi hắn:" Vậy nếu cho ngươi một khoản tiền cực lớn, ngươi sẽ làm thế nào?"

Lỗ Tú chắp tay dõng dạc nói:" Trước tiên truân lương để giành cho năm thiên tai, thứ tới là sửa sang thủy lợi, xây dựng đường xá, củng cố tường thành, tuyệt đối không đem đi xây dựng cung uyển, lãng phí thuế của dân."

Vân Sơ bất ngờ không giận trước thái độ đối đầu của Lỗ Tú, y còn hết sức kiên nhẫn nói:" Truân lương số lượng lớn sẽ khiến giá lương thực tăng vọt, sửa sang thủy lợi thì Trường An đã xây dựng hơn một nghìn ba trăm dặm kênh mương không chỉ phục vụ tưới tiêu, còn để hỗ trợ đường thủy. Toàn bộ quan đạo trong địa bàn Trường An đã được hoàn thiện. Còn về phần tường thành, đó là thứ bản quan muốn đập bỏ chứ không phải củng cố."

"Ngươi đừng nói vì sao bản quan không nộp lên triều đường, nếu ngươi định nói ra câu đó thì đi được rồi."

Lỗ Tú nhất thời không đáp được, kênh mương đường sá ở Trường An có thể nói tốt nhất những nơi hắn đi qua, hắn không thể trợn mắt nói dối phủ nhận.

Việc phá tường thành là vấn đề nhạy cảm, xây hay phá, có tranh cãi không đi tới đâu, truân lương thì các kho dự phòng của Trường An đều đầy rồi.

Hắn cũng chẳng thể nói, không tiêu tiền thì nộp lên triều, đây là câu ngu ngốc, tiền nơi nào thì dùng nơi đó, đây là giác ngộ của mỗi quan viên địa phương, dù tới trước mặt hoàng đế cũng có thể nói câu này.

Vân Sơ cảm khái:" Kiếm tiền khó, tiêu tiền lại càng khó, nhất là làm sao tiêu đi một quan lại đem về giá trị mười quan, số tiền này còn phải vào túi bách tính, thành lợi thuế của triều đình còn khó hơn nữa."

" Bản quan và Ôn đại nhân vì chuyện này đã chuyên môn viết một cuốn sách giảng giải quan viên nên kiếm tiền, tiêu tiền ra sao, chủ bạ có biết không?"

Lỗ Tú rốt cuộc cũng có thể phản bác rồi:" Quan viên nếu nghĩ cách kiếm tiền, không phải tranh lợi với dân sao?”

Vân Sơ lấy trên giá sách cuốn Chính trị kinh tế học do y và Ôn Nhu tốn nhiều năm hoàn thiện, đặt trước mặt Lỗ Tú:" Trong này có câu trả lời cho câu hỏi của ngươi rồi, đợi ngươi đọc xong mới có đủ tâm cao tư duy nói chuyện với bản quan."

" Nếu không bây giờ nói gì với ngươi cũng giống như nước đổ đầu vịt."

Lỗ Tú nhận lấy cuốn sách Vân Sơ đưa cho, hắn không phải không biết tới nó, nghe nói thái tử học từ năm lên mười tuổi, cho tới bây giờ vẫn còn đặt trên bàn để nghiên cứu, vì thể hắn không thể ngang nhiên phủ nhận được.

Nếu Vân Sơ đã nói việc y làm đã có câu trả lời trong này, nếu muốn phản bác lại y thì không thể không đọc, Lỗ Túc chắp tay:" Nếu đã thế hạ quan sẽ đọc cho thật kỹ." Vân Sơ phất tay:" Về đọc đi, sau đó chúng ta sẽ thảo luận tiếp, văn thư ngươi dâng lên hôm nay cũng mang về đi, bản quan không phê chuẩn."

Thái độ của Vân Sơ hôm nay khác hẳn lần trước, Lỗ Tú nhất thời không biết y có ý đồ gì, nếu bảo y muốn lung lạc thì có thể nghe ra sự khinh bỉ trong từng lời nói của y, nếu bảo y xem thường, vậy y lại không cần tốn thời gian như thế.

Cuốn sách này chính là gia học Vân thị, hắn quyết định tìm hiểu thấu yếu quyết trong đó rồi lý luận một phen.

Tiên Lỗ Tú đi rồi, Vân Sơ cười nhẹ, y tin chắc, chỉ cân Lỗ Tú không phải hạng gian nịnh, sớm muộn gì cũng thành quan bầu rượu Trường An.

Thụy Xuân sắp tới rồi, Vân Sơ muốn tới địa lao gặp Chu Hưng, ít nhất trong thời gian Thụy Xuân ở Trường An, không thể để nơi này quá đẫm máu.

Kết quả vừa mới vào địa lao đã ngửi thấy mùi máu tanh gắt mũi.

Khi không có Chu Hưng, địa lao huyện Vạn Niên là một thắng cảnh nghỉ dưỡng tuyệt vời cho mùa hè, nhưng tên này tới một cái liền biến nó thành địa ngục trần gian.

Da trên một cánh tay của Vi Trinh Huyền đã bị một người trung niên gương mặt gầy gò, để râu ba chỏm lột ra một cách hoàn chỉnh, đang cứ như thế treo lủng lẳng trên cổ tay ông ta, trông giống như một cái găng tay vừa mới cởi ra nửa chừng.

Người trung niên thấy Vân Sơ quan sát kỹ cánh tay của Vi Trinh Huyền thì giải thích:" Hạ quan trước kia là người của thái y thự."

Vân Sơ không hiểu:" Có tài nghệ như thế này, sao lại đi làm khốc lại?"

Người trung niên chỉ cười gượng gạo vài tiếng mà không trả lời, lấy một con dao phẫu thuật ra, tiếp tục lột da tay Vi Trinh Huyền.

Vân Sơ nhìn rất rõ ràng, tên khốc lại này không chỉ lột lớp biểu bỉ, mà thực sự lột tới tầng da thực, nói cách khác hắn chuẩn bị lột hoàn chỉnh da trên người Vi Trình Huyền, chẳng biết là định làm cho ai xem.

Vi Trinh Huyền như khúc gỗ nằm trên bàn, nếu không phải vì ngực hơi nhấp nhô, Vân Sơ còn tưởng là tên này chết rồi ... Điều này chứng tỏ rằng thái y thự đã có bước tiến kinh người ở chuyện gây mê.

" Thuốc gây mê tới từ tây nam, thái y thự cho tới giờ chưa công khai bí phương, thứ này cũng không thích hợp công khai, cho nên quân hầu đừng hỏi." Chu Hưng từ sâu trong địa lao đi ra, ánh đèn chiều lên khuôn mặt nhợt nhạt giữa hành lang thiếu sáng, trông như ma vậy:

" Người hiến bí phương là ai thế?"

" Lộng Châu tòng thất phẩm đô ti Thượng Quan Uyển Nhi, nghe nói trước kia gọi là Vân Quan Quan."

" À, ra là nó hả?" Vân Sơ gật gù, không nói gì cả, Địch Quang Tự không nói gì về chuyện này, rõ ràng thằng nhãi đó đã gặp chuyện ở Lộng Châu rồi, cho nên dùng thứ thuốc độc môn của Tử Kỳ A Quả hiến lên, có vẻ mục tiêu kính hiến là hoàng hậu:

Lão thần tiên đã nghiên cứu loại độc tố này một năm rưỡi này, tới nay chưa tìm được liều lượng thích hợp để không gây hại cho người bệnh, phía hoàng hậu đã ứng dụng quy mô lớn rồi. Phải thừa nhận, nếu không xét tới tiền đề an toàn, xã hội sẽ phát triển nhanh gấp bội.

Anh vương Hiển ở Lạc Dương bảo vệ Vi Liên Nhi ra sao, Vân Sơ cũng biết, lần đó hoàng hậu giữ chút thể diện cho đứa nhi tử ngốc của mình mà chủ động thoái nhường.

Từ thời khắc đó đã xác định Vi Liên Nhi đã không có kết cục tốt rồi, không ngờ rằng hoàng hậu không tha cho cha của Vi Liên Nhi, nói ra thì cũng đáng đời thôi, đã mạo hiểm đưa nữ nhi vào cung kiếm lấy phú quý, vậy phải chấp nhận rủi ro.

Da của Vi Trình Huyền chắc là được lột ra để làm đệm trải giường cho Vi Liên Nhi rồi.
Bình Luận (0)
Comment