Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1705 - Chương 1702: Hoạn Quan Nghênh Ngang

Chương 1702: Hoạn quan nghênh ngang Chương 1702: Hoạn quan nghênh ngangChương 1702: Hoạn quan nghênh ngang

Vân Sơ không sợ hoàng hậu, hai người là chỗ quen biết cũ, hiểu nhau rất rõ, tuy từng có nhiều va chạm chẳng vui vẻ gì, nhưng chỉ cần hoàng hậu không đụng chạm tới Trường An thì y cũng chẳng ngăn cản hoàng hậu phát triển thế lực, ngược lại y còn không ít lần nương tay để nàng có thể đối kháng với Lý Hoằng.

Nhưng với người khác, nàng chính là Thiên Hậu không ai không sợ hãi.

Rất nhiều phi tử trong hậu cung của Lý Trị chết trong tay nàng, Trưởng Tôn Vô Ky chết trong tay nàng, rất nhiều huân quý, hoàng tộc chết trong tay nàng, cả tể tướng Đại Đường còn bị chặt đầu ngoài đường.

Thế thì lột da một tên Vi Trinh Huyền thôi có là cái gì đâu.

Vân Sơ đứng đó xem cũng gây áp lực rất lớn, khiến cho vị y giả gây gò kia mấy lần phạm sai lầm, khiến cho da của Vi Trinh Huyền ít nhiều có tì vết, trong ánh mắt khẩn cầu của vị y giả đó, Vân Sơ và Chu Hưng rời khỏi hiện trường lột da.

Chuyện gì cũng cần sự chuyên nghiệp, Vân Sơ không thể phá hỏng tinh thần công tượng của hắn.

" Chuyện của Vi Trinh Huyền không qua nổi điều tra, nhiều năm qua bọn chúng làm xằng làm bậy ở đất Kinh Triệu quen rồi, dựa theo luật lệ Đại Đường, dù có ngũ mã phân thây cũng chưa hết tội. Mặc dù lột da có lệch khỏi tinh thần pháp luật, có điều cũng chẳng có gì sai, kết cục này của ông ta là lời cảnh cáo cho người sau."

Vân Sơ gật gù:" Luật pháp trong miệng ngươi có tính co giãn lớn thật đấy."

Chu Hưng võ ngực:" Lòng vì dân trừ hại chưa bao giờ thay đổi."

" Nếu một ngày nào đó ta làm quan chủ thẩm của ngươi, ta cho ngươi vào cái chum ngươi tạo ra, châm lửa phía dưới nướng ngươi, ngươi có khai không?"

" Khai! Bản quan sẽ không được chết tử tế, ta luôn biết như vậy, nhưng hậu cũng sẽ nhớ kỹ có một người như mỗ gia."

Vân Sơ thở dài:" Tốt tốt tốt, các ngươi mới thực sự là quan viên chân chính, sẵn lòng đem tính mạng đi đổi lấy cái mũ quan, lão tử không giống các ngươi, chỉ muốn nghĩ làm sao sống cho lâu."

" Quân hầu muốn sống lâu thì tránh xa Trường An thập lục vệ." Chu Hưng tuy cười nói, nhưng ẩn ý trong đó không đùa:

Vân Sơ lắc đầu:" Quân đội phải được chỉnh đốn, ai cũng biết quân đội dùng làm cái gì, trong nhà bách tính thì có được bao nhiêu tài sản, có được mấy mỹ nhân, thực sự cần quân đội bảo vệ là người có tiền, là huân quý, là những người cho rằng mình đứng trên đầu người khác. Chỉ bọn chúng mới có nhiều tài sản, nhiều mỹ nhân, nhiều thứ cần bảo vệ."

" Kẻ trí làm soái, kẻ dũng làm tướng, kẻ không sợ chết làm tiên phong, cái đạo lý đơn giản ấy làm sao chúng không hiểu chứ?"

" Vậy mà chúng lại đưa những đứa con cháu không ra gì vào quân doanh, thế đã đành, còn muốn đứng trên đầu kẻ trí, kẻ dũng, kẻ không sợ chết, làm trưởng quan của họ. Đợi tới khi địch tới, bọn chúng không đủ trí tuệ để kháng địch, không đủ dũng khí để chiến đấu, không có quyết tâm liều chết với thành trì, gia sản chúng sẽ mất sạch."

" Chu Hưng, ta chưa bao giờ muốn nhúng tay vào quân đội, nhưng ta không yên tâm để những kẻ như thế bảo vệ mình. Một khi ta nhúng tay vào, ta sẽ giết rất nhiều người đấy, thế nên ta hi vọng chuyện này được giải quyết tốt, đừng để ta phải ra tay."

Chu Hưng thở phào, phẩy hai ống tay áo thi lễ:" Quân hầu yên tâm, ta sẽ không bỏ qua cho một con ngựa hại bầy nào."

" Khi nào hành hình thì thông báo cho ta một tiếng, ta tới dự lễ." Vân Sơ tỏ rõ lập trường:

Người thoải mái nhất lại là Chu Hưng, bao năm qua quan hệ của Vân thị đã chằng chịt ăn sâu vào đủ mọi phương diện của Trường An, Vân Sơ mà ngăn cản, Chu Hưng khả năng sẽ chẳng tra được cái gì ở quân doanh, khả năng thất bại quay về rất cao, tương ứng với việc nếu Vân Sơ ra tay, đó cũng là một cuộc tắm máu kinh hoàng.

Nhưng có những lời này của Vân Sơ, Chu Hưng đủ lòng tin quét sạch những con ngựa hại bầy trong quân đội, mà hắn cũng nhất định phải làm. Vân Sơ cũng không nói chơi, y có cái cớ đường hoàng nhúng tay vào rồi, sau này bảo y rút ra là không thể.

Thế nên Chu Hưng vội vàng đem những lời này của Vân Sơ thuật lại nguyên văn báo cho hoàng đế.

Khi đại tổng quản Thụy Xuân tiến vào Trường An, Chu Tước đại nhai thoáng cái chỉ còn mỗi đội ngũ của bọn họ.

Mũ cao màu đen, áo choàng màu đỏ, dưới áo choàng là giáp da gọn gàng, cưỡi trên bảo mã, hông đeo hoành đao đội áo choàng lên cao, khiến đám hoạn quan này trông càng thêm hùng tráng.

Vó ngựa lọc cọc, chiến mã đong đưa cái mông lớn, dẫm trên con đường cát sỏi chính giữa Chu Tước đại nhai, hơn hai trăm người mặt lạnh băng, mắt nhìn thẳng về phía trước, khí thế tỏa ra như muốn đóng băng cả không khí. Mặc dù họ đi đường riêng, người đi đường vẫn vội vàng né tránh như ôn thần, tiếng xì xào bàn tán lan truyền, lần đầu tiên thấy hoạn quan ngông nghênh như vậy.

Choang! Chén rượu trong tay Lý Thận rơi xuống đất, tạo ra âm thanh lớn, hắn đờ đẫn rất lâu mới cúi người nhặt chén vàng lên, rót đầy rượu trở lại, run run nói với nhạc sư, ca cơ đang chấn kinh quên ca vũ:" Tấu nhạc, nhảy múa tiếp đi."

Vân Sơ nhìn Thụy Xuân xuống ngựa trước mắt mình, sau lưng y, quan lại huyện Vạn Niên đều đã quỳ xuống. Thụy Xuân sắc mặt hồng hào, tóc mai điểm sương, thời khắc này tư duy của Vân Sơ lại bay xuyên qua không thời gian, tới những bộ phim điện ảnh liên quan tới hoạn quan mà y từng xem.

Những hình tượng được mỹ hóa trên sân khấu màn ảnh, với bộ dạng của Thụy Xuân lúc này được hòa trộn một cách hoàn mỹ.

Quá trình hoạn quan hóa Bách ky ti của Lý Trị đã hoàn thành rồi.

Sử dụng hoạn quan đối với hoàng đế mà nói kỳ thực là biểu hiện của sự nhu nhược, hoạn quan càng mạnh mẽ cho thấy hoàng đế càng yếu đuối, vì hoàng đế đã không thể sử dụng phương pháp bình thường để bảo vệ an toàn cho bản thân, đã không thể kiểm soát triều chính một cách bình thường. Vì thế mới phải thông qua phương thức gần như sỉ nhục đó để đảm bảo những người này trung thành với mình. Kỳ thực có hay không có hai lạng thịt trong đũng quần chẳng ảnh hưởng gì tới lòng trung thành, Lý Trị sa đọa tới mức độ này, Vân Sơ hết sức thương hại.

Hơn hai mươi năm trước, Lý Trị đuổi hộ vệ tránh xa, hắn một mình cùng Vân Sơ đứng trên bờ ruộng, nhìn cánh đồng bông bao la, túng luận thiên hạ.

Nhớ khi đó sau lưng Lý Trị là một tên đại hán cao lớn ngay cả Vân Sơ cũng phải e SỢ.

Giờ hắn không dám tin ai nữa rồi, hắn phải dựa vào những kẻ không có trym này để bảo vệ an toàn cho bản thân. Hắn phải giết bớt tinh anh Đại Đường mới yên lòng tới cung Cửu Thành an dưỡng. Không thể không nói, đây là thứ trò cười lớn nhất thiên hạ.

Vân Sơ hi vọng, Lý Hoằng sau này không phải thứ phế vật như vậy.
Bình Luận (0)
Comment