Chương 1703: Con chuột và bình quý (1)
Chương 1703: Con chuột và bình quý (1)Chương 1703: Con chuột và bình quý (1)
Cảm thụ được sát khí dữ dội tỏa ra từ Vân Sơ hướng thẳng vào mình, Thụy Xuân vốn định đợi Vân Sơ tới thi lễ, lúc này vội nhảy xuống ngựa, nói trước, nói một câu làm cớ xuống thang:" Đại tướng quân miễn lễ."
Không ngờ Vân Sơ từ đầu tới cuối lưng thẳng như cán thương, lạnh lùng nói:" Mỗ gia căn bản không định thi lễ."
Quan lại huyện Vạn Niên sau lưng Vân Sơ lè lưỡi, có kẻ phiền rồi, xem ra tâm trạng của huyện tôn hôm nay không tốt, bọn họ đầu cúi càng thấp hơn. Lỗ Tú nửa giận nửa sợ, tin đồn về sự ngang ngược của Vân Sơ còn kém xa cả thực tế, hắn muốn đứng dậy quát Vân Sơ vô lễ, nhưng không hiểu sao, không đứng lên nổi.
Ngụy Xuân sắc mặt khó coi, rơi vào tình thế khó xử:" Mỗ gia là thiên sư, biểu hiện cho uy nghiêm của thiên tử."
Vân Sơ lạnh nhạt nói:" Ta biết uy nghiêm của thiên tử, cũng từng cảm nhận rồi, còn thứ biểu hiện ra trên người các ngươi, ta chỉ thấy tức cười."
Thụy Xuân không hiểu sự tức giận của Vân Sơ ở đâu ra, người này bình thường đã chẳng lý mà nói được, thế nên hắn không muốn đôi co hỏng việc, đành xuống nước nói nhỏ:" Đại tướng quân, có thể tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện được không?"
" Ai về chỗ nấy làm việc đi!" Vân Sơ quát những quan viên sau lưng, hừ lạnh một tiếng dẫn Thụy Xuân tới quan giải của mình:
Tới quan giải của Vân Sơ, không có tạp dịch phục vụ, Thụy Xuân tự rót trà, Vân Sơ đi ra sau bàn của mình ngồi xuống:" Bản quan rất thất vọng."
Thụy Xuân tới đây là thay hoàng đế cảnh cáo, dằn mặt Vân Sơ, nhưng nhìn thái độ y như thế, tốt nhất là không nên trêu chọc vào, dù sao tin rằng Vân Sơ thừa biết hắn tới đây làm gì, nói hay không nói cũng vậy. Suy nghĩ một lúc Thụy Xuân tự ý định đoạt, thay vì làm theo lệnh hoàng đế, hắn lại vỗ về Vân Sơ:" Nay trong số những người bệ hạ tin tưởng, Đại tướng quân đứng ở ba vị trí đầu."
Vân Sơ lãnh đạm nói:" Bệ hạ đang sợ cái gì? Trên đời này còn có người gây tổn hại tới bệ hạ được hay sao?”
Thụy Xuân tuy xuất thân võ hoạn quan, nhưng nếu không có đủ trí tuệ đã không thể ngồi lên vị trí này, thở dài:" Bệ hạ bệnh nặng, một con mắt không thấy nữa, không hiểu đầy đủ về thiên hạ bên ngoài, chỉ có thể nắm chặt người bên cạnh, trọng dụng hoạn quan là lẽ thường tình."
Vân Sơ cầm lấy chén trà mân mê hồi lâu:" Ngươi tới đây làm cái gì, thể hiện uy phong cho ai xem?”
" Đại tướng quân ra tay tiêu diệt bảy tám trang viên, trong đó có hai cái đã nằm ngoài địa phận Trường An rồi, bệ hạ thấy cần phải phái mỗ gia tới nói với ngài một tiếng, tránh ngài cho rằng mình là nhân vật lớn." Thụy Xuân chuyển lời hoàng đế:
Vân Sơ phất tay:" Đừng thừa lời vô nghĩa, đám Kỷ vương Thận chẳng làm nên được trò trống gì đâu, giết cũng vô ích."
Thụy Xuân nhìn chằm chằm Vân Sơ:" Đại tướng quân, đây là chuyện của hoàng tộc, đâu liên quan gì tới ngài?"
Vân Sơ cười lạnh:" Giết mấy hoàng tộc còn sót lại rồi, sau đó ai sẽ là người đáng chết đây?"
Thụy Xuân lắc đầu:" Mỗ gia không biết."
Vân Sơ phất tay: " Ta nói trước, ngươi muốn làm cái gì, vào Hoàng Thành đóng cửa lại mà làm, ta không can thiệp, chỉ cần chớ để ảnh hưởng tới bách tính Trường An."
Xem như hiệp nghị đạt thành, Thụy Xuân đưa ra ý chỉ của hoàng đế rồi cáo từ.
Hơn ai hết Thụy Xuân biết rất rõ trước kia hoàng đế đối xử với hoạn quan như thế nào, minh chứng rõ ràng nhất chính là sư phụ hắn, vì một chuyện làm không tốt, sai hắn chém đầu sư phụ.
Nhưng giờ đây Thụy Xuân đã không còn phải đối diện với nguy cơ như sư phụ hắn năm xưa nữa, vì hắn biết, bây giờ hoàng thể thiếu hắn, nếu giết hắn, hoàng đế không biết tin ai, dùng ai nữa.
Quyên lực của Thụy Xuân vì thế bất tri bất giác tăng lên gấp chục lần, đó chính là nguyên nhân hắn dám ngông nghênh dân hàng trăm thái giám Bách ky tỉ nghênh ngang đi giữa Chu Tước đại nhai, giễu võ giương oai.
Giống như thủy triều lui đi sẽ để lộ ra nhiều lục địa hơn, trong đó hai mảng lục địa lớn nhất, một gọi là thái tử, một gọi là hoàng hậu, và thêm mảnh đất nhỏ như Thụy Xuân.
Cái đêm đẫm máu ở Lạc Dương chẳng qua là hoàng đế tranh thủ thời gian, tạo thêm không gian an toàn cho mình mà thôi.
Hắn chẳng còn cách nào ngoài giết người để thể hiện uy quyền cũng như để giữ an toàn cho bản thân.
Thụy Xuân bái kiến Vân Sơ xong thì cùng Chu Hưng vào Hoàng Thành, triệu tập tướng quân của thập lục vệ, lần này tướng quân từ cấp thiên tướng trở lên đều trong danh sách được triệu tập, tuyên đọc ý chỉ của hoàng đế.
Sau đó ngay lập tức phong tỏa Hoàng Thành.
Cùng lúc ấy Vân Sơ lấy ra ấn tín của Trấn quân đại tướng quân cùng văn thư điều binh của binh bộ, triệu tập 6000 phủ binh vào thành Trường An, bao vây khống Hoàng Thành.
Lại lấy ấn tín của lưu thủ Trường An cùng với chiếu thư của hoàng đế, triệu tập một vạn bốn nghìn dân tráng, phong tỏa thành Trường An.
Chẳng bao lâu sau những người sống ở gần Hoàng Thành nghe thấy trong Hoàng Thành loáng thoáng truyền ra những tiếng chém giết, người ở xa hơn chỉ nghe được tiếng nổ lớn, những cột khói bốc lên. Bách tính trong thành Trường An không biết chuyện gì đang xảy ra, lòng người hoảng loạn, may mà bách tính qua khe cửa nhìn thấy huyện tôn mặc giáp tuần tra khắp thành, liền yên tâm trở lại.
Những việc huyện tôn làm xưa nay đều vì lợi ích của Trường An, bọn họ ấy à, đều là dân đen nhỏ xíu như sâu kiến thì làm gì bất lợi cho Trường An được, nên khỏi phải lo nghĩ.
Trường An tiến hành giới nghiêm đặc biệt, cửa phường đã lâu lắm rồi chưa đóng đã đóng hoàn toàn, bách tính chỉ có thể sinh hoạt trong phường của mình, bàn tán xôn xao.
Rõ ràng Vân Sơ chỉ là huyện lệnh huyện Vạn Niên, chẳng biết từ khi nào, cả bách tính huyện Trường An cũng gọi y là huyện tôn rồi.
Huyện tôn đã hạ lệnh phong tỏa cửa phường thì ắt có chuyện không hay xảy ra, chuyện đó nhất định chẳng liên quan tới bách tính bình dân họ.
Dù sao bây giờ trong phường thị cái gì cũng có, trừ không thể sang phường thị khác lêu lổng, còng chẳng ảnh hưởng gì cả.
Chỉ khổ cho đám người Kỷ vương thận đang tổ chức tiệc thác loạn cuối cùng ở phường bình Khang. Cổng phường Bình Khang tất nhiên cũng bị đóng lại, bọn họ dù là vương tộc cũng không thể ra được, nhưng bọn họ có thể thấy dấu hiệu chém giết trong Hoàng Thành.
Vì thế ăn chơi thâu đêm suốt sáng, chuyện gì bình thường không dám làm đều làm hết, tiền tiêu đi như nước.
Cho dù nhìn thấy lửa cháy bốc lên, tiếng nổ liên tiếp, Thụy Xuân, Chu Hưng làm cái gì trong Hoàng Thành, Vân Sơ không hỏi tới, ý chỉ nói rất rõ ràng, khi chuyện không thể hoàn thành thì Vân Sơ sẽ tiếp nhận, nhưng y vẫn chẳng quan tâm.
Đại môn Hoàng Thành đóng lại ba ngày, chiến đấu kéo dài ba ngày.
Vân Sơ dẫn phủ binh, dân tráng, người bất lương tuần tra ba ngày.
Giết võ tướng không giống giết văn thần, vân thần đại đa số sẽ bó tay chịu trói, võ tướng thì khác, họ có thân vệ, có bộ khúc, một số lợi hại hơn còn nuôi dưỡng tư binh, khi chuyện không lành thì liều mạng phản kháng là cái chắc.