Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1707 - Chương 1704: Con Chuột Và Bình Quý (2)

Chương 1704: Con chuột và bình quý (2) Chương 1704: Con chuột và bình quý (2)Chương 1704: Con chuột và bình quý (2)

Vân Sơ dẫn đội nhân mã tuần tra quay về huyện nha Vạn Niên, chuẩn bị uống ngụm trà nghỉ ngơi chốc lát rồi tiếp tục tuần tra, không ngờ Lỗ Tú hai mắt đỏ ngầu chạy ra, giữ lấy giáp trụ của y:" Huyện tôn sao có thể như thế được?"

Vân Sơ lạnh nhạt đáp:" Chiếu lệnh của bệ hạ."

Lỗ Tú vẫn giậm chân:" Sao có thể không phân biệt trắng đen trái phải như thế?"

Vân Sơ cười xuống ngựa, vừa đi vào nha môn vừa nói:" Ngươi mới là thân tín của bệ hạ không phải mỗ gia, chuyện này ta tưởng ngươi phải biết rõ hơn chứ?"

Lỗ Tú chạy theo run giọng nói:" Nơi đóng quân của Kim ngô vệ ngoài Hoàng Thành tử thương thảm trọng, người liên quan bị đồ sát sạch sẽ, phủ binh vô cùng hoảng loạn, chỉ có vài trăm mật điệp của Bách ky ti trông coi, nếu xảy ra bạo loạn, sẽ là họa ngợp trời."

Vân Sơ vào trong quan giải, tạp dịch mau mắn chạy theo đặt một chén trà, y không cởi giáp, ngồi xuống uống:" Mấy chuyện đó ngươi không cần bận tâm, tới các phường thị, xem lương thực cung ứng trong các phường còn đủ không, đã ba ngày rồi, lương thực tích trữ trong nhà bách tính hẳn đã tiêu hao hết."

Lỗ Tú vẫn kiên trì nói:" Sao có thể giết chóc bừa bãi như thế?"

Vân Sơ liếc xéo hắn nói:" Ngươi là tâm phúc của hoàng đế, còn có quyền dâng mật tấu mà, không biết gì cứ hỏi bệ hạ là được."

" Huyện tôn, Trường An không thể có binh đao, nếu không vất vả bao năm sẽ thành uổng phí."

" Ngươi ở Hà Bắc giết người không gớm tay, bất luận tội nặng tội nhẹ ra tay giết sạch, sao tới Trường An lại nhát gan như vậy?”

Lỗ Tú xua tay liên hồi:" Khác lắm, khác lắm, hai bên khác biệt rất lớn, Dịch Huyện chẳng qua là bé như cái móng tay, dù có phong tỏa hoàn toàn, tổn thất cũng rất nhỏ, không ảnh hưởng tới đại sự thiên hạ." " Trường An thì khác, sau cuộc chém giết như thế, lòng người sẽ bất ổn, thương cổ sẽ bỏ chạy, giao dịch ở sở giao dịch sẽ đình trệ, tổn thất của Trường An sẽ khiến cả Đại Đường phải trả giá, không thể đong đếm được."

Vân Sơ hứng thú nhìn hắn:" Ngươi cũng biết cái đó à?"

Lỗ Tú tới thẳng trước mặt Vân Sơ:" Trong Hoàng Thành tiếng chém giết vang vọng ngày đêm, tiếng nổ kinh thiên không dứt, cung xá chìm trong lửa cháy bừng bừng, dù phản tặc trong đó tội không thể tha, nhưng trong Hoàng Thành còn có bách quan, bọn họ vô tội."

Mặc kệ Lỗ Tú có tỏ ra thảm thiết ra sao, Vân Sơ chẳng hề động lòng.

Hoàng đế dốc sức diệt trừ những kẻ bị coi là phản loạn, Vân Sơ thấy lúc mẫn cảm như vậy, y nên cứng nhắc chấp hành ý chỉ của hoàng đế thì hơn, không phải là lúc làm việc linh động.

Bình thường Vân Sơ có thể kháng chỉ, bởi khi đó hoàng đế sẽ là người phải cân nhắc thiệt hại khi xử trí y, tính toán xem có đáng làm ảnh hưởng tới an nguy của bản thân không? Hắn không muốn ném chuột làm vỡ bình quý.

Bây giờ là chuyện hoàng đế tự bảo vệ mình, dù là ai có biểu hiện bất thường, hắn cũng bất chấp thiệt hại mà xử trí, vì diệt trừ con chuột gây hại cho mình, hắn không ngại đập vỡ hết bình quý.

Còn Vân Sơ mà tiếc số bình bình hũ hũ kia, hoàng đế cho rằng Trường An không phải của hắn, mà là của tên khốn Vân Sơ, như thế hắn vung gậy đập sạch.

Tên Lỗ Tú này cũng không tệ, dù bị Vân Sơ đối xử thô bạo, hắn vẫn coi Trường An là thành trì của mình, ra sức bảo vệ.

Chỉ tiếc tầm nhìn quá thấp.

Vân Sơ chẳng giải thích cho Lỗ Tú nghe suy nghĩ của mình, uống trà nghỉ ngơi xong Vân Sơ tiếp tục dẫn quân tuần tra trong thành. Khi đi ngang qua nơi đóng quân của Kim Ngô vệ trong phường Vĩnh An còn đi vào xem, phủ binh ở đây đều cởi giáp ngồi yên tĩnh trên mặt đất không hề có dấu hiệu phản kháng.

Vân Sơ thúc ngựa tới gần, phát hiện binh sĩ ai nấy đầu cúi gục mặt mày phờ phạc, tinh thần sa sút, hỏi phủ binh ngồi trước ngựa:" Đã ăn cơm chưa?”

Phủ binh ngẩng đầu lên:" Bẩm đại tướng quân, đã một ngày không được ăn rồi."

Vân Sơ lớn tiếng hỏi:" Hỏa đầu quân đâu?"

Trong đội ngũ liền có hơn trăm phủ binh đứng lên.

Vân Sơ phất tay:" Mau đi đốt lửa nấu cơm, có cái gì ngon mang hết ra nấu, ăn no rồi thì lấy chăn ra, đắp lên mà ngủ, chịu đựng qua một thời gian là ổn thôi."

Nhìn một đám hỏa đầu quân đi chuẩn bị nấu cơm, mấy tên thái giám Bách ky tỉ mặc áo choàng vội chạy tới:" Đại tướng quân, làm thế không ổn, không cho bọn chúng ăn là để khiến bọn chúng suy yếu."

Vân Sơ vẫn ngồi trên ngựa từ trên cao nhìn xuống đám hoạn quan này, chẳng buồn để ý, vẫn cưỡi ngựa đi giữa đám phủ binh, tìm kiếm rất lâu mới phát hiện ra trưởng quan tối cao trong quân chỉ có đội chính.

Lúc bấy giờ Vân Sơ mới hỏi tên hoạn quan bám theo đít mình nãy giờ:" Quan quân trên lữ soái đều bị xử quyết rồi sao?"

Hoạn quan đáp:" Chỉ xử quyết trung lang tướng, tả hữu lang tướng với binh tào tham quân, giáo úy tới lữ soái đều bị giam giữ, không cho tiếp xúc với người khác."

Vân Sơ ồ một tiếng, lệnh:" Thả giáo úy và lữ soái ra đi, lòng quân cần võ về."

Hoạn quan vội chắp tay nói:" Đại tướng quân, làm như vậy không ổn."

Vân Sơ lạnh nhạt nói:" Hoàng Thành đã bị phủ binh bao vây rồi, ta không quan tâm tới chuyện bên trong đó, nhưng Kim ngô vệ thì khác, bọn họ ở ngoài Hoàng Thành, các ngươi đối xử với họ như thế chỉ gây ra bạo loạn không cần thiết, khi đó ngươi chết chắc."

Tên hoạn quan đó kiên quyết vô cùng:" Đại tướng quân đã đồng ý với đại tổng quản, không tham dự vào sự vụ của thập lục vệ."

"'Ta không can dự vào, chỉ cho các ngươi biết cách làm việc, bất kể thế nào cũng đừng coi bọn họ như kẻ thù, cần ăn no thì phải cho ăn no, bọn họ không muốn phản kháng thôi, ngươi nghĩ bỏ đói mấy ngày thì các ngươi có thể ngăn cản được họ à? Các ngươi không xứng."

" Đại tướng quân nếu muốn vượt quyền thì cứ giết mỗ gia trước."

Vân Sơ nhìn hắn chằm chằm, tên hoạn quan không lui nửa bước, cuối cùng y không rút đao ra chém, dẫn người bỏ đi.

Y vừa đi một cái, tên hoạn quan đó cười lạnh phất tay, những hỏa đầu quân vừa được phái đi nấu cớm bị người của Bách ky ti xua đuổi trở lại chỗ, khoanh chân ngồi trên mặt đất.

Thế nhưng lần này tình hình khác rồi, những phủ binh vốn yên tĩnh ngồi cúi đầu, tỉnh thần sa sút, lúc này đều ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm đám người Bách ky tỉ, trong mắt hiện sát khí.

Đám người Bách ky ti nhanh chóng nhận ra tình huống này, bọn chúng bắt đầu lo sợ, hoảng loạn, hỏng rồi. Có những lúc cái chết nặng tựa Thái Sơn, như khi chống lại Vân Sơ, chết trong vinh diệu, nhưng nếu bây giờ xảy ra bạo loạn, bọn chúng chết trong sỉ nhục, cả đám kéo tới tìm tên hoạn quan cầm đầu:" Không giữ nổi nữa rồi, phải làm sao đây?”

Tên hoạn quan đứng đầu mặt mày tím tái, chẳng lẽ bây giờ lại cho những kẻ kia đi nấu cơm ăn? Không được, làm thế chẳng ích gì, nếu hắn thu lại lệnh sẽ chẳng được người ta cảm kích đâu, mà chỉ khiến bị khinh bỉ xem thường.

Nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Bình Luận (0)
Comment