Chương 1705: Tuyết lở (1)
Chương 1705: Tuyết lở (1)Chương 1705: Tuyết lở (1)
Vân Sơ sau khi rời phường Vĩnh An cũng không tiếp tục tuần tra, đi được một đoạn thì gặp Lỗ Tú dẫn theo một đám bách tính đông đảo, cùng với người bất lương, bọn họ mang theo từng gánh bánh nướng, dưa muối, với những hũ canh rau, đã đợi một thời gian rồi.
Đây đều là những thứ Vân Sơ lệnh cho Lỗ Tú chuẩn bị trước khi vào phường Vĩnh An, không phải y tình cờ đi ngang qua đó, càng không phải vào đó mới biết người của Kim Ngô vệ bị đói.
" Giờ các ngươi có thể đưa cơm cho các phủ binh của Kim Ngô vệ rồi đấy." Vân Sơ ra lệnh, không giải thích nhiều:
Lỗ Tú tức thì nhanh chóng dẫn người tới phường Vĩnh An.
Lư Chiếu Lân luôn đi theo bên cạnh Vân Sơ, thực sự phục sát đất rồi, huyện tôn biết dùng quyền thế cưỡng ép để cho phủ binh ăn khó tránh khỏi phải xung đột với người Bách ky ti, nên mới nhún một bước.
Nhưng đồng thời cũng bằng vào hành động đó khơi lên sự bất mãn của những phủ binh kia, hẳn là lúc này bên trong đó tình hình căng thẳng lắm rồi, đám hoạn quan không dám cứng đầu ngăn cản nữa, nếu dám, tên Lỗ Tú không sợ chết kia là người của hoàng đế đấy.
Tuyệt nhất là phủ binh vẫn hiểu ai là người cho mình ăn, lại không khiến hoàng đế nghỉ ky gì, huyện tôn dứt bỏ liên quan.
Trên đời này thứ tai họa lớn nhất là binh tai, nếu nói tai họa khác còn có cách để chống lại, một khi binh tai xảy ra, vạn dặm không người vẫn là nhẹ.
Huyện tôn đang khống chế thứ tai họa này, ngài ấy thực sự luôn hết lòng vì Trường An.
Vì thế Lư Chiếu Lân hướng về phía Vân Sơ vái một cái thật sâu:" Có thể vỗ về phủ binh Quan Trung chỉ có thể là bách tính Quan Trung thôi."
Vân Sơ khẽ gật đầu, biết hắn đã hiểu mục đích việc làm của mình, nhưng hắn chắc không biết được nguyên do sâu xa hơn phía sau đó, nhìn đường phố Trường An trống không, nói:" Quan quân bị giết, tướng sĩ vì sao lại khoanh tay ngồi nhìn?"
Dương Quýnh xưa nay luôn có mơ ước theo đuổi binh nghiệp đáp ngay:" Bởi vì trên dưới không đồng lòng, tướng xa rời quân, quân không tin tưởng tướng."
" Đúng thế!" Vân Sơ nghiêm mặt nói:" Vấn đề trong quân rất lớn, Trường An giàu có, khiến đám tướng quân hủ bại nặng nề, kỳ thực cũng là chuyện rất khó tránh."
" Mua chuộc đám tướng lĩnh đó thì dễ, nhưng ích gì, phái đi kháng địch không được, phản loạn chẳng ai nghe. Chỉ là đám lợn béo vô dụng, không có sức uy hiếp, nhưng đem giết cũng chẳng có gì đáng tiếc."
" Bọn chúng tự vỗ béo mình cho người ta làm thịt thì còn kêu ai được."
" Ngươi thấy hành động lần này của họ thế nào?"
Dương Quýnh thấy huyện tôn hỏi, vội đáp ngay:" Làm việc vô cùng đắc lực, Thụy Xuân lấy danh nghĩa thiên sứ triệu tập đám thân vệ, tâm phúc vào hoàng thành nghe chiếu lệnh, đóng cửa đánh chó."
" Lại sai Bách ky ti vào doanh trại, thanh trừng những tên tay chân không có năng lực hiệu triệu toàn quân. Thủ đoạn rất cao, hẳn là đã mưu tính rất lâu rồi."
" Chuyện duy nhất làm không hay là giết người xong không thể thu gom được lòng quân."
Vân Sơ bợp đầu Dương Quýnh:" Sau này đừng có suốt ngày hô, thà làm bách phu trưởng hơn làm thư sinh nữa. Đợi sau khi kết thúc chuyện này, dẫn bách tính Trường An đi thu mua lòng quân đi."
Dương Quýnh ngớ người, không ngờ việc này đổ lên đầu mình, mặt méo xeẹo:" Huyện tôn, chuyện này cần nhiều tiên lương, nhân lực lắm đấy."
Vân Sơ cười nhạt:" Nếu ta có những thứ đó thì còn cần ngươi làm gì?"
Dương Quýnh trố mắt, chẳng lẽ bắt mình móc túi ra, nếu không phải thì, chỉ còn một cách:" Huyện tôn, không thể cướp đoạt của bách tính."
Vân Sơ mắng:" Ngu xuẩn!" Nói rồi vung roi ngựa chát một cái, vội vàng rời đi.
Dương Quýnh thấy mình đúng là ngu xuẩn thật, huyện tôn sao có thể cướp đoạt của bách tính được chứ, nhìn Lư Chiếu Lân mặt mày thản nhiên:" Ngươi có phải kẻ ngu xuẩn không?"
Lô Chiếu Lân ngạo nghễ nói:" Tất nhiên là không rồi."
" Vậy ý huyện tôn là sao?”
" Vừa rồi huyện tôn quất roi ngựa ngươi không thấy à, tay phải cầm roi mà quất về phía trái có hợp lý không?”
Dương Quýnh quay đầu nhìn sang trái, thấy ngay tấm biển phường Bình Khang, chữ vàng trên đó đang lấp lánh sáng dưới ánh nắng.
Trong không khí Trường An lẩn khuất mùi khói, cái mùi này Vân Sơ đã ngửi gần như suốt thời gian ở Lạc Dương, bây giờ Trường An cũng thế, chỉ khác một do thiên tai, một do binh họa.
Nhưng sẽ giống nhau ở một chỗ, lan đi như tuyết lở.
Vân Sơ chờ đợi trận lở tuyết này lâu rồi, chính quyền sinh ra từ họng súng là câu danh ngôn chí lý trong thời đại kia của y.
Đặt ở Đại Đường cũng hữu hiệu.
Trên có thể truy cứu nó tới năm nghìn năm trước, dưới có thể lắng đọng tới vạn năm sau.
Rất lâu, rất lâu trước kia, mỗi khi tướng sĩ viên chiên trở về, bất kể là chiến thắng hay đại bại, phường Tấn Xương đều chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn ngon lành, cùng với phường dân tự phát ca múa nghênh đón.
Thế nên bảo Vân Sơ không nhúng tay vào quân đội Đại Đường thì thật ngớ ngẩn, không nghĩ xem y lớn lên ở đâu, thế nên phải nói ngược lại mới đúng, y nhòm ngó lực lượng vũ trang của Đại Đường lâu rồi.
Chỉ có điều là Vân Sơ mới làm được vài năm thì bị đám Lý Tích phát hiện ra chỗ không ổn trong đó, cuối cùng là kế hoạch bị chết yểu. Nhìn lại thì kế hoạch đó cũng không thể tiến xa, khi ấy suy nghĩ của Vân Sơ còn đơn giản, còn có chút ngựa non háu đá, cho nên mới làm lộ liễu như thế.
Bao năm qua bản lĩnh lớn nhất y học được là giấu mình, bây giờ Lý Tích cùng đám lão soái đã quá già hoặc chết, Lý Trị bệnh nặng, triều đường đều bận rộn phân chia quyền lực, Vân Sơ chuẩn bị lại lần nữa dùng tới thứ pháp bảo quân dân một lòng này.
Y sẽ khiến cho phủ binh trời nam biển bắc hiểu, người Trường An yêu phủ binh nhất, và y sẽ làm kín đáo hơn rất nhiều.
Khi Vân Sơ quay trở về nha môn huyện Vạn Niên, Lư Chiếu Lân và Dương Quýnh không đi theo, Vân Sơ không làm việc, vui vẻ uống trà trong quan giải.
Gần tới tối, chủ bạ Lỗ Tú trở về, vừa mới đi qua cửa đã hưng phấn kể cho Vân nghe lúc hắn dẫn bách tính tới đưa cơm cho Kim ngô vệ, các tướng sĩ đã cảm kích ăn thức ăn của bọn họ ra sao, còn dùng chăn bọn họ mang tới để chống lạnh, đảm bảo sẽ ngoan ngoãn nghe lời quan trên, không gây ra hỗn loạn ở Trường An.
" Thập lục vệ có tám vạn binh mã, nếu ngươi có bản lĩnh vỗ về được từng tướng sĩ một, bản quan sẽ bỏ giới nghiêm của Trường An, để Trường An khôi phục lại hoạt động thường nhật." Vân Sơ vờ như chẳng nhìn thấy bộ dạng kích động của Lỗ Tú, lạnh lùng đưa ra yêu cầu cao hơn:
Lỗ Tú bị yêu cầu của Vân Sơ làm giật mình, lúng túng nói:" Huyện tôn, làm như thế tốn kém lắm..."
Nhìn vị tâm phúc của hoàng đế này chùn chân, Vân Sơ liền cổ vũ:" Ngươi không chỉ có một mình, nơi này không giống Dịch Huyện, tất cả cần ngươi gánh vác, ngươi phải biết tin tưởng vào cấp dưới của mình, bọn họ có thể nhậm chức ở Trường An lâu năm, tất nhiên có chỗ hơn người, đồng thời bọn họ cũng là những người hiểu Trường An nhất."
Lỗ Tú suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, thi lễ rời quan giải của Vân Sơ, khi ra ngoài còn chủ động đóng cửa lại, đi triệu tập các mạc liêu họp bàn tìm biện pháp.
Vân Sơ cầm lấy bánh bao đặt trên bếp lò, bánh bao nóng rẫy, phần dưới đã được nướng cháy vàng rồi, y lột ra thong thả ăn với nước trà. Đợi lớp vỏ cháy vàng đã ăn xong, lại đặt lên lửa nướng, cứ như thế nướng lớp nào, ăn lớp đó, khi toàn bộ chiếc bánh bao vào bụng y theo cách ngon lành nhất.