Chương 1706: Tuyết lở (2)
Chương 1706: Tuyết lở (2)Chương 1706: Tuyết lở (2)
Những tiếng ca đàn ca rộn ràng, tiếng cười khanh khách lả lơi, những tiếng chúc rượu, thêm vào tiếng người hô hào trên sới bạc, tiếng cãi nhau làm phường Bình Khang huyên náo suốt ba ngày dần lắng xuống...
Lý Thận đã uống rất nhiều rượu, hắn muốn say, thật say, tốt nhất say tới mức khi bị chặt đầu cũng không có cảm giác gì. Thế nhưng hắn phát hiện ra, mình càng uống lại càng tỉnh táo, nhìn đám nam nữ y phục thiếu thốn say như chết quấn lấy nhau trong phòng với đủ tư thế bất nhã, hắn đi ra mở cửa sổ, lập tức hơi lạnh ào ạt ùa vào.
Mặt trời đã xuống núi, sương lạnh tràn qua những lỗ hổng lớn ở tường thành, tựa hồ một con mãnh thú đang muốn nuốt chửng toàn bộ tòa thành này.
Đó thực ra chẳng phải là sương lạnh, đó là khói bếp muôn nhà nổi lửa nấu cơm sinh ra.
Vốn đã xác định chết chắc rồi, lòng nguội lạnh rồi, không tha thiết gì nữa, chẳng hiểu vì sao đứng trên lầu cao nhìn thấy những ngọn đèn đang dần thắp lên xua đi bóng tối phủ xuống, cảnh tượng bình dị ấy lại làm lửa giận bùng lên trong lòng Lý Thận, hắn gào khản giọng:" Cút!"
Tiếng quát của hắn quá lớn, cho dù là những người uống say khướt cũng sợ hãi tỉnh lại, thế là một đám nam nữ y phục không chỉnh tề cuống cuồng bỏ chạy khỏi phòng.
Lý Thận lảo đảo đi tới nhắt lấy một bầu rượu trên mặt đất, giơ lên lắc thử nghe thấy tiếng nước róc rách, bên trong còn rượu, hắn đặt miệng bầu rượu lên miệng mình, uống một hơi cạn sạch rồi ném bầu rượu đi. Người lắc lư nhìn quanh, thấy một chiếc đàn tỳ bà, ôm vào lòng, gẩy tích tịch tình tang, âm điệu buồn thảm thê lương.
Một đám tiểu lại áo xanh mũ nhỏ từ ngoài đi vào, không quấy nhiễu Lý Thận, chỉ nhặt nhạnh toàn bộ rượu thịt ăn thừa cho vào sọt trúc.
Bữa tiệc này kéo dài mấy ngày rồi, món ăn vô cùng thịnh soạn, gà vịt thịt cá chẳng thiếu thứ gì, đám tửu khách lại chẳng ăn bao nhiêu, chỉ đắm chìm trong mỹ tửu giai nhân. Có những đĩa còn nguyên con vịt quay, có tảng thịt lớn rơi trên mặt đất.
" Nơi này còn có dưa ngọt..." Một tiểu lại mừng rỡ nói với người đi cùng, đây là thứ hiếm có, cá thịt thì thấy nhiều chứ, dưa ngọn đừng nói ăn, nhìn thấy cũng ít:
" Hay là chúng ta ăn đi." Tên tiểu lại kia thèm thuồng nói:
Thế là hai tên tiểu lại ngồi luôn trên thảm, thái dưa ngọt chia nhau, ăn ngon lành.
Lý Thận ngây người nhìn hai tên tiểu lại kỳ lạ đó, không đánh đàn nữa, kiếm bầu rượu còn một nửa đưa cho bọn họ, lúc này vương gia hay tiểu lại còn khác biệt gì đâu, hắn thậm chí hâm mộ hai tên tiểu lại, niềm vui nhỏ đó, từ lâu rồi hắn không còn cảm thụ được nữa.
Hai tên tiểu lại ăn rất khó coi, nước dưa nhoe nhoét trên mặt, biết lau tay vào thảm mới nhận lấy bầu rượu, không uống mà đổ hết vào một cái hũ lớn. Ăn dưa xong bọn họ lại tiếp tục nhặt nhạnh đồ thừa vương vãi khắp nơi, đến cả mấy mẩu xương cũng không bỏ qua.
Lý Thận chẳng hiểu nghĩ gì cũng giúp bọn họ, ba người làm việc hiển nhiên là nhanh hơn hai người rồi, chẳng mấy chốc toàn bộ thức ăn, hoa quả, rượu trong phòng lớn đều được thu gom lại.
Thấy hai tên tiểu lại thi lễ với mình rồi chuẩn bị bê sọt đi, Lý Thận vội gọi:" Không phải các ngươi tới bắt ta à?"
Tiểu lại lắc đầu:" Vương gia, bọn tiểu nhân được lệnh tới thu thập số cơm thừa canh cặn này mang tới nhà ăn lớn, cho vào nồi lớn làm canh thập cẩm khao quân."
Lý Thận không hiểu cho lắm:" Khao quân à?"
"Vâng ạ.”
" Bằng vào thứ cơm thừa canh cặn này sao?"
Tiểu lại phấn chấn nói:" Vâng, ở đây toàn là đồ ngon, có rất nhiều cá thịt, chỉ cần đem về trộn với ít rau dưa, nấu lên sẽ được một món ngon, đầy đủ mỡ màng, so với thức ăn của phủ binh còn ngon hơn."
Lý Thận lấy làm lạ:" Sao phủ binh lại không có cơm ăn?" " Đang chỉnh đốn ạ, rất nhiều quan quân đã bị người của Bách ky ti bắt đi, giết chết, vô số phủ binh không có ai quản. Huyện tôn lệnh hỏa đầu quân nấu cơm Bách ky ti không cho, liều chết ngăn cản, chủ bạ của bọn tiểu nhân liền phát động bách tính quyên góp thức ăn cho phủ binh. Huynh đệ bọn tiểu nhân thấy thức ăn bách tính quyên góp chỉ có mỗi gạo bột, nên tới nơi này lấy chút cá thịt." Tiểu lại ăn nói rất lưu loát:
Nghe nói người của Bách ky ti đang giết quan quân của Thập lục vệ, Lý Thận rùng mình, thoáng cái hơi rượu lại bay đi vài phần, tỉnh táo hơn, trong lòng càng thêm sợ hãi, giọng run run:" Thế Bách ky ti có đi nơi khác bắt người không?"
Tiểu lại đáp:" Trong Hoàng Thành máu chảy thành sông, bên ngoài thì tới nay vẫn bình yên."
Lý Thận lục lọi trong lòng lấy ra một quả vàng thưởng cho tiểu lại, hỏi gấp:" Vậy bây giờ ngoài Hoàng Thành do ai quản lý."
Tiểu lại nhận lấy quả vàng, ngây người đáp:" Tất nhiên là huyện tôn của bọn tiểu nhân rồi, huyện tôn ngày ngày vẫn mặc giáp đi tuần tra."
Ở Trường An này chỉ có một người được gọi là huyện tôn thôi, dù có là lúc Ôn Nhu còn ở Trường An, mọi người nhắc tới hắn cũng sẽ gọi là Ôn huyện lệnh. Lý Thận nghe vậy thì móc hết toàn bộ vàng ngọc trong người đặt lên tay tiểu lại:" Cho ta biết, huyện tôn của các ngươi ở đâu?"
Tiểu lại hoan hỉ:" Giờ này huyện tôn về huyện nha rồi ạ, mấy ngày qua huyện tôn buổi tối không về nhà mà trực ở huyện nha."
" Được rồi, các ngươi đi đi."
Nhìn hai tên tiểu lại hớn hở bê cái sọt lớn đi, Lý Thận nhéo mạnh đùi mình, đau đớn hét lên, sau đó cười ha hả, lại nhéo cái nữa mạnh hơn, lần này hắn vừa kêu đau vừa cười, đứng dậy chạy ra lan can nhìn xuống dưới.
Một đám người của Bách ky ti đội mũ cao màu đen, khoác áo choàng đỏ rực lọt vào tâm mắt Lý Thận, bọn chúng chỉ đứng đó nhìn rất nhiều tên tiểu lại khác đang từ những tòa lầu xa hoa khiêng ra những cái sọt lớn đựng đầy thức ăn ...
Đám người Bách ky ti đó thần sắc không tốt, nhưng không ngăn cản những tiểu lại kia, khi một tên trong đó ngẩng đầu lên nhìn thấy Lý Thận. Lý Thận tức thì rụt đầu lại, mặt mày tái nhợt ngã xuống thảm, tay run lẩy bẩy vớ lấy một bầu rượu uống cho đỡ sợ, không ngờ rượu trong bầu bị hai tên tiểu lại lấy sạch rồi.
Ngồi bệt trên thảm hồi lâu, Lý Thận lại lấy dũng khí bò ra ban công, đi rồi, đi hết rồi, đám tiểu lại áo xanh đã đi, Bách ky ti cũng đã đi. Hắn lại lần nữa nhéo mình, kêu thảm thiết, sau đó nhặt đàn tỳ ba lên, ra sức gẩy mạnh, không thành khúc, chỉ muốn phát tiết...