Chương 1707: Chẳng có gì to tát (1)
Chương 1707: Chẳng có gì to tát (1)Chương 1707: Chẳng có gì to tát (1)
Vân Sơ không hề rời quan giải của mình, thậm chí không hề cởi giáp, y không hề thả lỏng, cứ thế ngồi trong quan giải của mình, không đi đâu, cũng không gặp bất kỳ một ai.
Trên thực tế Vân Sơ cũng không cần làm gì cả, y chỉ cần ngồi đó là đủ rồi. Suốt cả đêm huyện nha huyện Vạn Niên sáng đèn, người ra vào tấp nập, thi thoảng lại có người đi qua quan giải của huyện tôn chỉ để nhìn một cái, sau đó bước chân vội vã đi làm việc của mình. Trong đêm rất nhiều người rời khỏi thành, bọn họ mang theo các loại thức ăn, đồ chống lạnh, tiến vào doanh trại của Thập lục vệ.
Tới tận quá nửa đêm gần về sáng huyện nha mới yên tĩnh trở lại, phía Hoàng Thành vẫn thấp thoáng ánh lửa, sự thể ở đó chưa xong.
Rạng sáng, mặt trời mới hé lộ, sương sớm còn chưa tan hết, Ung vương Hiền đã mang gương mặt phờ phạc, mắt thâm quầng của người thiếu ngủ lâu ngày, vội vã tới nha môn huyện Vạn Niên.
Vừa mới thấy Vân Sơ, hắn đã nóng ruột nói ngay:" Quân hầu, ngài đã chuẩn bị để đề phòng Thập lục vệ chưa?"
Vân Sơ mở mắt ra:" Bây giờ đã là ngày thứ tư vương gia mới nghĩ tới chuyện này sao?"
" Ta cứ nghĩ chuyện này chỉ một ngày là xong."
" Phủ binh của Thập lục vệ đều là chí sĩ trung trinh, toàn bộ đều ở quân doanh của mình, không hề gây họa ở Trường An."
Ung vương Hiền nghe thế thì thở phào:" Vậy là huyện tôn ra mặt vỗ về họ rồi?"
Vân Sơ lắc đầu:" Bệ hạ phái tới cho hạ quan một vị chủ bạ rất đắc lực, người này làm việc rất quyết tâm, không sợ chết. Xem ra bệ hạ có mệnh lệnh khác với vương gia."
Ung vương Hiền gật đầu:" Phụ hoàng lệnh cho ta trong vòng ba ngày không được phép rời phủ, hôm nay đã là ngày thứ tư rồi, ta vẫn thấy khói bốc lên từ Hoàng Thành, vừa ra khỏi phủ một cái liền tới đây ngay." Mắt Vân Sơ ánh lên lạnh lẽo, nhưng không nói gì cả, y đã phái mười sáu đội thám mã rời Trường An rồi, nếu có động tĩnh gì, hẳn là biết sớm thôi.
Ung vương Hiền cũng không nói gì thêm, người trong tay hắn có hạn, nếu muốn biết tình hình, nơi này là chỗ tốt nhất rồi, cùng Vân Sơ ngồi yên chờ đợi.
Không bao lâu sau tới giờ làm việc, kẻng gõ ba tiếng, huyện nha lại bắt đầu một ngày huyên náo, nhưng đi vào đưa nước rửa mặt cho Vân Sơ không phải tạp dịch mà lại là Trương Giáp, Vân Sơ hỏi:" Tình hình xung quanh Trường An ra sao rồi?"
Trương Giáp thấy huyện tôn hỏi trước mặt Ung vương Hiền không tị hiềm liên đáp:" Mười sáu đội thám mã phái đi chỉ có một đội trở về, nói rằng đối diện Bá Kiều có phủ binh..."
Hắn không nói hết, nhưng Vân Sơ nghe vậy là đủ rồi, phất tay cho Trương Giáp lui ra, nói với Ung vương Hiền đang run bần bật như lá thu trong gió, nói:" Cảm giác thế nào?"
Ung vương Hiền nuốt nước bọt:" Phụ hoàng, phụ hoàng..."
" Không phải lo!" Vân Sơ cắt ngang lời hắn, nói:" Vương gia về phủ ngủ đi."
Ung vương Hiền thấy Vân Sơ bình thản như thế thì cuống cả lên, nói:" Quân hầu, ta không biết gì cả, chỉ biết một chút thôi, trước khi quân hầu về, toàn bộ hỏa khí của Trường An thập lục vệ bị binh bộ lấy danh nghĩa thay đổi vũ khí để thu lại. Ta còn nghe nói các loại quân giới cùng với lương thảo bị tiêu hao trong cuộc diễn tập mùa thu còn chưa được bổ sung lại."
" Lương thảo trong quân chỉ cung ứng năm ngày."
Vân Sơ cứ nghĩ thống quân đại tướng quân của Trường An thập lục vệ là Tả vũ vệ đại tướng quân Hà Kỳ, nhưng bây giờ xem ra là Lý Hiền, quay đầu lại lạnh giọng nói: " Vương gia phải nói cho thần biết sớm hơn mới đúng."
" Đây là tuyệt mật trong quân, sao có thể tùy tiện tiết lộ, nhưng lúc này ..." Ung vương Hiền ngập ngừng, thở dài một tiếng, trong lòng hắn đột nhiên mệt mỏi, thời gian qua hắn chỉ chuyên tâm vào các học phủ, loại chuyện này bỗng dưng trở nên đáng ghét:" Bản vương về nghỉ ngơi đây." Vân Sơ gật đầu tiễn Ung vương Hiền rời đi.
Trương Giáp chờ đợi nãy giờ, Ung vương Hiền ở đó hắn không nói hết được, ngay lập tức đi vào:" Huyện tôn, làm sao đây, phủ binh mười sáu châu Quan Trung đã bao vây Trường An rồi."
"Ta biết rồi, cứ làm việc của người đi."
Vân Sơ đuổi Trương Giáp đi, khép mắt lại cẩn thận suy nghĩ những tin tức mới biết.
Xem ra vào thời khắc hoàng đế phát động đêm máu Lạc Dương thì cũng chuẩn bị đêm máu Trường An rồi. Lạc Dương nằm phía đông của Trường An, cung Cửu Thành lại nằm phía tây của Trường An, hoàng đế từ đông đô Lạc Dương tới Cung Cửu Thành phải đi qua Trường An.
Vậy mà Vân Sơ thân là lưu thủ Trường An lại không hề có tin tức xa giá của hoàng đế tới Trường An, tới tận khi hoàng đế tới cung Cửu Thành ý chỉ truyền tới Trường An, Vân Sơ mới biết.
Hoàng đế bí mật tới cung Cửu Thành, qua Trường An mà không vào.
Cung Cửu Thành cách Trường An 300 dặm, vừa vặn lại là khoảng cách giữa hành viên tổng quản một lộ với tiền phong doanh, nói cách khác, đây chính là khoảng cách chiến tranh rất an toàn.
Hoàng đế hành động khinh suất, Chu Hưng, Thụy Xuân hành động khinh suất, mục đích chẳng qua là muốn khiêu khích toàn bộ kẻ ý đồ bất chính ở Trường An, để tắm máu một thể mà thôi.
Vân Sơ sao có thể để Lý Trị toại nguyện, hắn muốn giết mấy con lợn béo vô dụng, cứ giết, còn lại con dân Trường An, không thể tùy tiện đụng vào.
Nếu ông ta dám đụng vào thật, cái hắn ta mất không phải là tòa thành Trường An.
" Chớ có kiêu ngạo, chẳng qua chỉ là một tòa thành Trường An, hủy thì hủy."
" Đế vương sẽ già, anh hùng xế bóng, mỹ nhân tóc bạc, thành trì không thể phá rốt cuộc cũng bị phá, vạn dặm lầu gác rồi cũng tới ngày sụp đổ ... Không đáng tiếc, không đáng tiếc..." Con gấu lớn đã già lắm rồi, cái mặt lớn tròn xe của nó đã hơi nhọn, ít nhất cằm của nó không còn tròn như xưa nữa, người tóp đi, cả con gấu trông không còn chất phác nữa, mơ hồ có chút gian trá.
Có điều nó vẫn ngoan ngoãn như cũ, nằm ở bên cạnh, nhô sống lưng lớn lên, cho Lý Trị xoa.
" Lòng người trung gian, lần này có thể thấy được, tất cả những chuyện đen tối bọn chúng làm trước kia sẽ bị bại lộ dưới ánh mặt trời."
" Trãẫm muốn xem đám huynh đệ của trẫm có thực sự chỉ là muốn giữ mình không, trãm muốn xem Vân Sơ có thực sự vô tư như y thể hiện, trẫm muốn xem Trường An này liệu có phải vẫn là Trường An kia của trãm không."
" Con người ta thích tuổi thiếu thời mơ mộng, tuổi thanh niên theo đuổi giấc mộng, tuổi trung niên tạo ra giấc mộng, thế nhưng đến khi già rồi sẽ phát hiện mọi thứ theo đuổi trước kia chẳng qua là hoa trong gương trăng trong nước. Giấc mộng tạo ra có tốt tới mấy, cũng chẳng lấy đi được, cuối cùng chỉ là số không."
Con gấu lớn yên tĩnh nghe Lý Trị lải nhải bên cạnh, chỉ thi thoảng ư ử vài tiếng coi như trả lời, hơn nữa dùng cái mũi lành lạnh ướt át của nó đụng vào bàn tay cũng lạnh của Lý Trị.
" Tiên đế từng nói, có được càng nhiều, đợi tới khi không nắm được cái gì, sẽ sinh ra sợ hãi cực lớn, khi đó con người ta sẽ trở nên điên cuồng, sẽ làm ra những việc không thể tin được."
Màn nước ngoài Phi Bộc Đình bắn lên bộ lông bóng lưỡng của gấu lớn, nhưng không thể chui qua lớp lông dày của nó, chỉ tạo thành cái xoáy nhỏ trên lông, sau đó trôi đi, chẳng để lại chút nào.