Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1711 - Chương 1708: Chẳng Có Gì To Tát (2)

Chương 1708: Chẳng có gì to tát (2) Chương 1708: Chẳng có gì to tát (2)Chương 1708: Chẳng có gì to tát (2)

Biết tin phủ binh Quan Trung đã bao vây Trường An, Vân Sơ lại hạ lệnh rút hết phủ binh khỏi Trường An, giải tán dân tráng cho về nhà, đồng thời cũng giải trừ giới nghiêm, cho phép hai chợ Đông Tây mua bán trở lại, cho phép sở giao dịch tiếp tục hoạt động.

Những phủ binh của Thập lục về vẫn nghe lời ở trong quân doanh, lương thực dự trữ không đủ, chủ bạ hai huyện gom góp được một ít, không nhiều, vẫn lấy hạn năm ngày, tức là năm ngày đưa lương thực tới một lần.

Người của Bách ky ti không dám để cho các phủ binh bị đói nữa, đồng ý cho bọn họ tự do hoạt động trong quân doanh, chỉ cần không tự tiện rời quân doanh là đủ.

Về tổng thể không phát sinh ra chuyện gì lớn, trong ba ngày tiếp theo Bách ky tỉ chỉ giết hơn một trăm phủ binh tự ý rời quân doanh, đem so với tám vạn người của Thập lục vệ, chẳng là cái gì cả.

Dưới sự chiếu rọi của ngọn lửa trên Thiên Xu, cuộc chiến trong Hoàng Thành vẫn diễn ra, nhưng bách tính Trường An thì chẳng bật tâm tới chuyện xảy ra ở trong đó nữa rồi.

Cuộc sống vẫn tiếp tục.

Thế là thành Trường An sau bảy ngày vắng vẻ đã dần trở lại phồn hoa.

Bách tính không sợ binh tai nữa là vì bọn họ có một huyện tôn đáng tin cậy, huyện tôn năm xưa đơn thương độc mã đánh vào trăm vạn quân địch, huyện tôn năm xưa đơn thương độc mã chống lại thánh chỉ không cho tùy ý giết hại người Trường An, huyện tôn dốc hết gia sản cứu vãn sụp đổ của sở giao dịch.

Cho nên khi huyện tôn dũng mãnh vô địch vẫn mặc giáp, cắm mã sóc, xếp cung tên ngồi ngay đầu Chu Tước đại nhai chặn trước cổng Hoàng Thành, bách tính cho rằng, trời chẳng thể sập được.

Sự thực đúng là như thế, bên kia cứ chém giết, chuyện trong Hoàng Thành là chuyện của triều đình, chuyện của hoàng gia, bên này bách tính vẫn sinh sống như bình thường, dần dà chuyện chém giết cách một bức tường không làm họ sợ hãi, dần biến thành câu chuyện cười đùa, thậm chí có người đi qua nghe thấy tiếng chém giết còn nhổ bãi nước bọt, đáng đời.

Vân Sơ sai người bất lương mang rất nhiều bao tải cắt chặn kín lấy ba đại môn của Hoàng Thành, chỉ để lại Chu Tước môn phía sau cung thành để cho người bên trong rời đi.

Cổng Hoàng Thành vừa chặn lại một cái, chiến sự bùng phát dữ dội, lửa lại bừng bừng cháy, người bên trong liền mạng rồi.

Ung vương Hiền vừa mới thay răng thép thành răng ngà voi mỹ quan hơn, có hai cái răng mời này, trông hắn càng thêm nho nhã, thậm chí có chút vững vàng của coi lớn.

" Trong Hoàng Thành chẳng những có nha môn của Thập lục vệ, còn có nha môn bách quan, đi sâu hơn một bước vào phía trong là Cung Thành. Đêm qua Thái Cực Điện xảy ra hỏa hoạn, tuy mau chóng bị dập tắt rồi, nhưng điều này nói lên chém giết trong đó là lan tới Cung Thành." Ung Vương Hiền tuy giọng trấn định nhưng ánh mắt không khỏi lo âu:

Bên cạnh Vân Sơ có một cái bếp lò nhỏ, trên đó bắc một cái giá, y đang chuyên tâm nướng bánh vừng:" Thái Cực Điện bốc cháy được dập tắt nhanh chóng, chứng tỏ là đám Thụy Xuân đã chiếm ưu thế, tặc nhân đã lâm vào đường cùng rồi, cho nên mới chó cùng rứt dậu phóng hỏa Cung Thành ý đồ tạo hỗn loạn, gây sức ép cho đám Thụy Xuân phải chùn bước."

Ung Vương Hiền nói nhỏ:" Quân hầu, khi nào phường Tấn Xương mới mở cửa toàn diện?"

Vân Sơ ngẩng đầu lên nhìn hắn:" Phường Tấn Xương cũng như các phường khác ở Trường An, đều không có hạn chế gì cả."

" Thật chứ, vì sao hôm nay bản vương muốn tới Nhà ăn lớn để ăn một bát mỳ, kết quả Nhà ăn lớn lại đóng cửa, không kinh doanh. Tới cả Khách sạn lớn cũng như vậy, đều đóng cửa."

" À những nơi đó đóng cửa là vì toàn bộ nhân lực điều đi nấu cơm cho tướng sĩ rồi, đã nhiều ngày không mở cửa kinh doanh.

Ung vương Hiền chắp tay:" Mong quân hầu mở lại Khách sạn lớn, bản vương muốn đưa gia quyến tới đó ở."

Vân Sơ cầm bánh lên ăn:" Rất nhiều hào môn đại hộ đã dẫn gia quyến rời Trường An ngay ngày đầu tiên giải trừ giới nghiêm, Ung vương cũng có thể dân gia quyến đi mà."

" Những kẻ đó không coi bản thân là người Trường An, chúng chỉ ở đây để hưởng thụ, chứ không muốn chia sẻ hoạn nạn." Ung vương Hiền dõng dạc nói: " Bản vương khác, còn nhiều chuyện dang dở ở đây, bản vương không muốn đi đâu hết."

Vân Sơ nở nụ cười với Lý Hiền, gọi Trương Giáp tới an bài: " Trương Giáp, dẫn người đưa gia quyến phủ Ung vương an bài ở phường Tấn Xương."

Ung vương Hiền lại chắp tay:" Xin quân hầu cho bản vương cùng thủ hộ Trường An

Vân Sơ bỏ bánh xuống, đứng dậy đáp lễ:" Càng nhiều càng tốt."

Ung vương Hiền sau phó dịch về nhà mang giáp trụ tới, mặc vào, sau đó cắm một cây thương bên cạnh, ngồi ngang hàng với Vân Sơ.

Cảnh tượng nhanh chóng lọt vào mắt bách tính Trường An, tức thì gây xôn xao không nhỏ. Năm xưa Ung vương Hiền vì sự kiện sở giao dịch gần như thành đối tượng phỉ nhổ của bách tính Trường An, nhưng hôm nay bằng hành động này hắn đã lấy lại thanh danh cho mình, không ít bách tính đi ngang qua dừng lại cung kính thi lễ, một số ngẫm nghĩ gì đó, nhất thời chưa nắm bắt được.

Nửa canh giờ sau, toàn thể quan viên cùng tiểu lại huyện Vạn Niên mặc giáp da lên người, ai nấy yên tĩnh ngồi sau lưng Vân Sơ và Ung vương Hiền.

Tiếp sau đó nữa huynh đệ Vũ thị dẫn theo quan viên lớn nhỏ của huyện Trường An mặc nhuyễn giáp tới cổng Hoàng Thành yên tĩnh ngồi đó.

Thế là thành Trường An loạn rồi, nhưng cái sự loạn này vô cùng kỳ lạ, không ai làm việc nữa, chạy khắp nơi loan báo tin cho nhau, một ông già chống gậy được con cháu đỡ ra đường, nhìn đầu Chu Tước đại nhai lẩm bẩm: " Bao năm qua chúng ta chỉ biết trông đợi vào huyện tôn, để huyện tôn một mình gánh vác tất cả ... vậy là không đúng, không đúng!"

Lời của ông già nói quá nhỏ, trừ đứa cháu đang dìu đỡ ra xung quanh ồn ào không nghe thể nghe thấy, nhưng tựa hồ có tiếng nói tương tự lan truyền trong lòng toàn bộ người Trường An, người Trường An phải bảo vệ Trường An.

Hỏa kế trà lâu đứng trên cao nhìn thấy rõ nhất lửa cháy Hoàng Thành, biết tặc nhân trong đó đông thế nào, ném giẻ lau bàn đi, bước chân hùng dũng đi ra ngoài. Đao khách ngồi trong tửu lâu uống rượu nghe tiếng bàn tán, đập mạnh chén rượu, móc tiền trong túi ra chẳng quan tâm lấy tiền thừa cứ thế mà đi. Tiểu thương và khách hàng nghe đường phố xôn xao, đều bỏ hàng ở đó, nhìn nhau một cái cùng gật đầu, kết bạn hăm hở rời chợ.

Sĩ tử đọc sách bên cửa sổ bỏ sách xuống, phụ nhân đang giặt y phục bên sông đứng dạy lau khô tay, khách đang ăn uống dừng lại, đầu bếp chém phập đao xuống thớt...

Người ở gần đi bộ, người ở xa thì cưỡi lừa, cưỡi trâu, cưỡi ngựa, tất cả đổ dồn một phía.

Tướng sĩ Kim ngô vệ ngồi khoanh chân trong doanh trại biết tin bọn họ đứng dậy đi ra ngoài, người Bách ky ti kinh hoàng tuốt đao xông lên, nhưng nhanh chóng bị khống chế, tướng sĩ tước vũ khí của bọn chúng, không giết chỉ ném qua một bên.

Từ bốn phương tám hướng, binh sĩ Kim ngộ vệ kéo ra, thấy không ngăn cản nổi nữa, người Bách ky ti nhảy vội lên chiến mã, phóng ra ngoài thành Trường An báo tin, đi giữa dòng người đang ngày một đông đúc kéo tới, hắn khiếp đảm ra roi càng mạnh.

Nhưng tướng sĩ không tạo phản, bọn họ chỉ tới trước cổng Hoàng Thành, ngồi sau lưng Vân Sơ.

Người Bách ky ti cũng tụ tập lại sợ hãi tột độ, lấy roi quất túi bụi, chửi mắng lệnh họ quay về doanh, tướng sĩ Kim ngô vệ vẫn ngồi im, không hề phản kháng.

Sau đó nữa bách quan Trường An cũng tới, đám người này tới muộn, nhưng lại muốn chiếm vị trí trên cùng, kết quả là bị người ta tóm cổ ném ra phía sau. Bách tính cũng tham gia vào đội ngũ này, bọn họ lặng lẽ ngồi xuống phía sau huyện tôn của mình, khiến Chu Tước đại nhai rộng rãi cứ dần dần bị người lấp kín, rất ít người lên tiếng, tất cả đều nhìn chằm chằm về phía cổng Hoàng Thành.
Bình Luận (0)
Comment