Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1712 - Chương 1709: Cách Chết Khác Nhau (1)

Chương 1709: Cách chết khác nhau (1) Chương 1709: Cách chết khác nhau (1)Chương 1709: Cách chết khác nhau (1)

Mây đen sầu thảm bao phủ bầu trời Trường An, cái rét đầu đông tựa hồ nhuộm mọi thứ thành màu xám tro.

Năm nay trời nắng hạn lâu ngày, mùa thu gần như không có, thời tiết như chuyển thẳng từ mùa hè sang đông, cây cối còn chưa kịp ngả vàng, khô héo run run trong cái lạnh.

Số người tụ tập trên Chu Tước đại nhai phải tới chục vạn, cả con đường nhỏ cũng đã chật kín người. Vũ Thừa Tự lúc này đã khỏe bảy tám phần, quay đầu nhìn thấy dòng người đông nghìn nghịt phía sau, thầm mừng vì mình đưa ra quyết định nhanh chóng đúng đắn, lẩm bẩm:" Hôm nay chiến sự kết thúc."

Vân Sơ lạnh lùng quay lại nhìn hắn.

Ánh mắt hung tàn như sói của Vân Sơ làm lông tóc của Vũ Thừa Tự dựng hết lên, rùng mình một cái lập tức nói:" Hạ quan không biết gì hết."

Đám hoàng tộc, huân quý trốn trong phường Bình Khang sau khi nghe ngóng cẩn thận cũng vội vàng sai người khiêng cả giường tới chỗ Vân Sơ ngồi, đây chắc chắn là nơi an toàn nhất Trường An lúc này.

Lúc này toàn bộ thành Trường An yên tĩnh hẳn, bất kể là người ngồi sau lưng Vân Sơ hay là người ở cửa nhà mình nhìn ra, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Thành.

Sự yên tĩnh này ngay lập tức làm âm thanh trong Hoàng Thành trở nên rõ ràng, rất nhiều người vốn bị ảnh hưởng bởi số đông không hiểu làm gì cũng đã dần nhận ra, ánh mắt nhìn vê phía Hoàng Thành trở nên căm ghét.

Tất cả cứ ngồi như thế đến khi mặt trời sắp xuống núi, ngọn lửa trên Thiên Xu dần yếu đi, Vân Sơ lệnh cho chủ bạ Lỗ Tú đổ thêm dầu, ngọn lửa lại bừng bừng cháy, tựa hồ muốn soi sáng từng khuôn mặt người Trường An.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Có người dùng gỗ lớn húc mạnh vào đại môn hoàng Thành, tiếng động rất có tiết tấu, tiếng chém giết không biết ngừng lại hoặc nhỏ đi từ lúc nào, chỉ có tiếng hô hào nghe không rõ. Bên tai nghe những tiếng động lớn đó, trái tim bách tính Trường An cũng theo đó mà đập thình thịch, tựa hồ bên trong có mãnh thú muốn thoát ra.

Một chiếc long kỳ xuất hiện trên tường thành, người cầm cờ vừa mới nhô đầu lên liền bị Vân Sơ rút cung lắp tên như ánh chớp, bắn một phát chết ngay, lá cờ chưa dựng lên đã đổ xuống.

Vũ Thừa Tự tinh mắt nói nhỏ:" Quân hầu vừa mới bắn chết một tên Bách ky tỉ đấy!"

Ung vương Hiền dùng ánh mắt căm ghét nhìn Vũ Thừa Tự:" Ngươi nghĩ kỹ lại đi rồi hãng nói."

Vũ Thừa Tự mặt nghiêm nghị nói:" Hạ quan vừa mới nói, quân hầu bắn chết một tên phản tặc."

Lý Thận là người kích động nhất, giết rồi, giết rồi, tên Vân Sơ này vậy mà tới thiên sứ của hoàng đế cũng giết luôn, hắn an toàn rồi, không ai dám đụng vào hắn nữa, đứng bật dậy từ chiếc giường xa hoa, người khoác áo choàng lông, hưng phấn hô lên:" Quân hầu đã giết chết một tên phản tặc!"

Từ phía sau bùng lên tiếng reo hò vang dội.

Hành động của Vân Sơ tức thì làm gương cho người khác, phàm có kẻ nhô đầu lên khỏi tường thành là bị bắn chết ngay, kèm tiếng hô, phản tặc bị bắn chết rồi!

Uỳnh! Bao cát chắn ở bên ngoài cổng Hoàng Thành rốt cuộc không ngăn cản nổi, cổng thành bị người bên trong xô ra một khe hở. Tiếp đó một người gầy gò từ trong khe hở chen ra, vừa mới hô to cái gì đó liền bị người bất lương đồng loạt trút tên xuống, chớp mắt đã thành nhím.

Lỗ Tú đi tới bên Vân Sơ chắp tay:" Huyện tôn, thực sự không cho ai từ trong đó đi ra sao?"

Vân Sơ mặt bình thản tới lạnh lùng, tiếng nói y vang vang giữa không gian rộng lớn:" Ta không cần biết người trong Hoàng Thành đi ra là ai, bọn chúng đều là thứ đồ tể giết người không chớp mắt, hành bi bạo ngược của chúng đã chọc giận toàn bộ người Trường An, ta không muốn loại người đó làm vấy bẩn Trường An. Chúng chỉ có thể xéo khỏi nơi này qua Huyền Vũ Môn, Trường An không giành cho bọn chúng." Lời nói của Vân Sơ được người nghe thấy truyền đi, trong bách tính vang lên tiếng hô hào,'không cho vấy bẩn Trường An" Trường An không giành cho các ngươi".

Lỗ Tú bị tiếng hò hét của đám đông làm im bặt, Vũ Thừa Tự quay đầu nhìn quanh, bách tính phía sau gần như đã đứng lên cả rồi, nuốt nước bọt hỏi:" Bất kể là nhận lệnh của ai sao?"

Vân Sơ gật đầu:" Đúng, bất kể là nhận lệnh của ai, mệnh lệnh này đều không tốt cho Trường An."

Ung vương Hiền bình tĩnh hơn:" Vậy thì ai có thể đi qua cổng này?"

Vân Sơ đáp:" Người chí công vô tư!"

Vũ Thừa Tự lẩm bẩm:" Kỳ thực bây giờ nếu có bất kỳ ai còn dám bước qua cánh cổng đó, có lẽ là người như thế... Hoặc là tên điên!"

Nói vậy không phải không có lý, những người chết nãy giờ hẳn đủ chứng minh đây là cửa tử, số còn lại hẳn tìm lối thoát khác cả rồi, cứng đầu cố chấp đi qua nơi này chứ không đi cửa sau thì hoặc chán sống, hoặc thấy không thẹn với lương tâm.

Khi ba người bọn họ đang trò chuyện thì lại uỳnh một tiếng, đại môn lại bị người trong thành dùng gỗ lớn xô mở rộng ra một chút. Sau đó một người y phục rách nát, nhưng đội mũ quan từ trong hoàng thành đi ra.

Người đó gương mặt đầy máu, chẳng bận tâm tới xung quanh, ngẩng cao đầu, bước chân lên tập tễnh, bước đi như cái xác không hồn.

Vân Sơ giơ tay lên, ra hiệu người bất lương không bắn, giương cung bắn vèo một phát, tên xé gió lướt qua mặt người đó, để lại một vết xước trên má.

Người đó cứ như chẳng nhận ra, vẫn tập tà tập tễnh đi tới, đến gần đám người Vân Sơ mới thêu thào nói:" Có gì ăn không, cho một chút."

Vân Sơ lấy cái bánh nướng hơi cháy trên bếp đưa cho hắn.

Chu Hưng vồ ngay lấy cái bánh cho vào miệng, ăn như chết đói lâu ngày, nuốt một miếng quá lớn, không trôi được, tay ôm cổ ú ớ, may mà một tiểu lại mở bình nước đổ vào miệng hắn mới cứu lại được một cái mạng. Đợi Chu Hưng uống hết nước, ăn hết cái bánh, mới nhận ra trước mặt người đông nghìn nghịt, ánh mắt bất thiện, nói với Vân Sơ:" Người Trường An không thích mỗ thì phải."

Vân Sơ gật đầu:" Đúng như thế, nếu còn có người mà người chưa giết hết thì cho ta một danh sách, toàn bộ đều ở đây cả, ta sẽ giúp ngươi gọi ra, cho các ngươi giết tại chỗ, có điều các ngươi cuốn xéo sớm cho ta."

Chu Hưng quay đầu lại nhìn đại môn Hoàng Thành mở rộng, sau hắn, không ai đi ra nữa, ánh mắt lướt qua mấy vị vương gia, một đám quan viên Trường An, trầm ngâm chốc lát, nói:" Giết hết rồi!"

Vân Sơ quay đầu hô lên:" Nhường đường!"

Lời vừa dứt, trên Chu Tước đại nhai xuất hiện náo loạn nho nhỏ, con đường vốn bị bách kính Trường An lấp chật kín đến chỗ cằm dùi cũng chẳng có không lâu sau xuất hiện con đường rộng hai thước.

Chu Hưng nhìn đám đông xung quanh, nói lớn:" Kẻ ác giết mãi không hết, mỗ gia tự hỏi không thẹn với lòng."

Vân Sơ mất kiên nhẫn:" Đi đi!"

Chu Hưng hít sâu một hơi, ưỡn cao ngực cứ thế hiên ngang đi qua con đường nhỏ như ruột dê mà bách tính Trường An nhường ra, tư thế bất khuất. Đáng tiếc, bách tính chẳng bận tâm hắn là ai, huyện tôn cho ngươi đi thì nhanh chóng cút xéo cho mau...

Đợi thêm một lúc, không có ai định thoát ra nữa, Vân Sơ quay sang Ủng vương Hiền:" Vào xem sao đi!"

Ung vương Hiền cho dù mặt trắng bệch, vẫn cố nén sợ hãi trong lòng, gật đầu:" Vâng, đi vào xem sao."

Vân Sơ lại nói với số hoàng tộc, huân quý cùng với ít quan viên còn sót lại trong thành Trường An:” Cùng vào chứ?"

Không hề có cảnh một tiếng hô trăm người hưởng ứng, chỉ có sự im lặng chết chóc. Đám người này rốt cuộc không phải người cùng đường, Vân Sơ thở dài, tiếp tục nói lớn:" Quan viên huyện Trường An, Vạn Niên, theo bản quan vào Hoàng Thành!" "Vâng!" Tiếng hô vang trời đáp lại:
Bình Luận (0)
Comment