Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1713 - Chương 1710: Cách Chết Khác Nhau (2)

Chương 1710: Cách chết khác nhau (2) Chương 1710: Cách chết khác nhau (2)Chương 1710: Cách chết khác nhau (2)

Người bất lương tiến lên vận chuyển bao tải cát đi, mở rộng cổng Hoàng Thành, Vân Sơ đi đầu dẫn người tiến vào.

Ngay phía sau cánh cửa, rất nhiều người tử thương, thi thể bọn họ chất chồng lên nhau. Nếu như không phải một người đâm đao vào bụng đối phương, một người dùng chùy thủ cắm vào đầu người còn lại, Vân Sơ đã tin bọn họ là bằng hữu tốt, vì trừ cánh tay cầm vũ khí ra, cánh tay còn lại của họ đều ôm chặt lấy đối phương, gỡ cũng không ra.

Vân Sơ quét mắt qua chiến trường nho nhỏ, có nhận thức mới về vũ lực của hoạn quan, bọn họ thực sự vô cùng dũng mãnh, đánh nhau với một đám giáp sĩ mà nhiều người vẫn có chiến tích một chọi hai.

Ít nhiều là do vũ khí trong tay bọn họ quá ưu việt, Thiên Ngưu Đao có thể chém đinh chặt sắt, trường mâu bằng thép tinh luyện có thể đâm xuyên thiết thuẫn, nỏ tiễn bằng thép nhẹ rơi khắp nơi trên mặt đất, đương nhiên ghim trên thi thể đối phương càng nhiều.

Có lẽ đây là nơi phát sinh chiến đấu sớm nhất, trải qua mười ngày chém giết, thi thể nơi này bị lạnh tới đen xì rồi, mặc dù nhờ thời tiết gió lạnh, thi thể chưa thối rữa, hiện trường vẫn tràn ngập một cái mùi thối làm người ta muốn mửa.

Một tên hoạn quan ở trong đống thi thể đột nhiên bò dậy, lao về phía Ung vương Hiền, Vân Sơ đá thanh hoành đao dưới đất, đao xoay người bay đi, cắm xuyên ngực tên hoạn quan đó.

Trương Giáp vội vàng chạy tới, lục lọi tên hoạn quan, một đống thứ trên người hắn lăn ra, đây là một tên chuyên môn phát tài trên thi thể người khác, đoán chừng định bắt người để làm con tin.

Huyện tôn mở màn giết người rồi, huyện úy hai huyện Trường An, Vạn Niên không cố ky gì nữa, dẫn người đi lên phía trước, đi tới đâu giết tới đó, gây ra động tĩnh rất lớn.

Hoàng Thành Trường An do ngoại quách, hoàng thành, cung thành tạo thành, chiếm diện tích bảy nghìn năm trăm mẫu, trong đó nơi làm việc của bách quân ở Hoàng Thành, đường sá bên trong bố cục ngay ngắn. Nam bắc có bảy con đường, đông tây có năm đường, phòng ốc không dưới vạn gian, phó dịch, hoạn quan, cung nga cùng với các loại công tượng sống quanh năm ở đây không dưới ba vạn người, binh mã Thập lục vệ đóng ở đây nhiều nhất. Đó là còn chưa tính tới nơi này còn có quan viên, đồng thời sống trong quan giải.

Đây chính là nguyên nhân tại sao chiến sự kéo dài mười ngày vẫn dữ dội.

Vân Sơ có hai tiểu viện tử trong Hoàng Thành, một cái ở thái y thự, một cái ở binh bộ. Cái đầu không bị chút tổn thất nào, nhưng cái sau thì chồng chất xác chết.

Ngay cổng viện tử của mình, Vân Sơ nhìn thấy thi thể của binh bộ khố bộ ti chủ sự Lang Nguyên Thành nằm sấp ở đó, trúng đao sau lưng, thịt hắn quá dày, vết thương tẽ làm đôi, có thể thấy xương sống bị thương.

Lang Nguyên Thành là một tên béo hóm hỉnh thú vị, bình thường đối đãi với ai cũng tốt, Vân Sơ có được không ít đồ cấm mà chỉ binh bộ mới có từ hắn, đương nhiên tên này xẻo thịt cũng dữ.

Nhìn lưng Lang Béo có vô số dấu chân, Vân Sơ thở dài, bảo đám tiểu lại di chuyển thi thể đông cứng của Lão Lang vào chân tường, tránh bị người phía sau dẫm lên.

Đi vào trong sân, Vân sơ mới phát hiện ra nơi này có rất nhiều người quen ở binh bộ, riêng lang trung có ba người, viên ngoại lang có bốn người, người ở hữu bộ tỉ, người ở chức phương ti.

Những người khác chết thì Vân Sơ chẳng để ý, chết cũng tốt, chết rồi thì trống ra vị trí đợi tuyển, nhưng Lão Khương của chức phường ti chết thì tiếc quá.

Người này nổi danh triều đường nhờ có đôi tay cực kỳ khéo léo, cùng với cái đầu lưu trữ toàn bộ sông núi của Đại Đường, bản đồ do ông ta chế tác có thể gọi là báu vật, trong nhà Vân Sơ cũng có một cái.

Nhìn hai mắt Lão Khương lồi ra, lòng Vân Sơ buồn bã, xem ra mô hình thu nhỏ mình muốn nhờ ông ta chế tác không cách nào hoàn thành rồi.

Lật thi thể Lão Khương, Vân Sơ mới hiểu vì sao hai mắt ông ta lồi ra, vì gáy ông ta bị lõm vào, không nhìn cũng biết bị người ta dùng chùy đồng đập lõm, não chuyển màu xám từ cổ chảy ra, bị đai lưng cản lại nên dính đầy tấm lưng.

Thứ này khi Lão Khương còn sống mới có giá trị chứ bây giờ đem nuôi chó, chó chẳng ăn.

Vì sao nhiều người chết ở đây như thế, nguyên nhân cũng dễ đoán, chẳng qua là muốn dựa vào quyền thế của Vân Sơ, hi vọng có thể thoát một kiếp nạn, kết quả là bất kể phản quân hay Bách ky ti, đều không nể mặt Vân Sơ.

Cánh cửa vỡ nát, cửa sổ tan tành, ngay cả bàn ghế cũng bị đập phá, chưa hết, bộ dụng cụ pha quán quán trà cùng cả bếp lò mà Vân Sơ yêu thích nhất cũng vỡ vương vãi khắp nơi.

Nhìn cảnh tan hoang trong tiểu viện tử của mình, lòng Vân Sơ chẳng có lấy chút dao động nào.

Nhặt lên một tấm bản đồ đã bị xé toạc, chẳng hiểu ai làm, đám người đó hẳn tuyệt vọng lắm mới trút giận vào đống đồ vô tri, Vân Sơ chuyển hướng sang tiểu viện tử ở thái y thự, nơi đó có rất nhiều nguyên mẫu dụng cụ y học cổ quái được cung tạo làm cho y.

Tới Thái y thự liền thấy Lão Hà ngồi đường hoàng ở cổng, toàn thân tím tái, không nhúc nhích.

Vân Sơ vội vàng tới gần, phát hiện ra ông ta vẫn còn sống, chẳng qua là bị lạnh cóng người thôi. Thấy Vân Sơ đã tới, đôi mắt chẳng chút thần sắc nào của Lão Hà chảy ra hai dòng máu.

Vội vàng cởi cái bình bạc đeo bên hông xuống, Vân Sơ đổ rượu vào miệng ông ta, nhờ ngụm rượu cực mạnh đó, Lão Hà như thoáng cái sống lại, làn da tìm ngắt hơi ửng lên, nhìn Vân Sơ há to mồm, có vẻ là đang khóc, nhưng không phát ra được chút âm thanh nào.

Vân Sơ cởi áo choàng xuống bọc lấy Lão Hà, bế ông ta vào trong thái y thự, trong đó không có một bóng người.

Tới một gian phòng bệnh, Vân Sơ sai đám tiểu lại đốt lò lên, đắp nhiều lớp lên người Lão Hà, vội vàng đun thêm ít canh nóng.

Nhìn khung cảnh của Thái y thự, nơi này tựa hồ không xuất hiện loạn binh, phòng ốc vẫn rất chỉnh tê.

Vân Sơ cởi bội kiếm xuống đặt lên bàn, y không hứng thú, cũng chẳng bận tâm tới tổn thất ở nơi khác, Hoàng Thành này chỉ có hai chỗ y quan tâm thôi.

Tới phòng làm việc của Lão Hà, kiếm được hai quả trứng gà đông cứng, một hũ đường, Vân Sơ bóc vỏ trứng gà cho vào ấm nước, lại cho thêm ít đường, yên tĩnh đợi nước sôi.

Lão Hà nằm trên giường, người đắp năm sáu cái chăn, rõ ràng là đã mệt mỏi tới cực độ cũng không dám ngủ, dù hơi thiếp đi chốc lát cũng mở choàng mắt ra ngay, tới khi thấy Vân Sơ mới bình tĩnh lại, thần kinh rõ ràng đã kích thích quá mức.
Bình Luận (0)
Comment