Chương 1711: Một kẻ thù chung (1)
Chương 1711: Một kẻ thù chung (1)Chương 1711: Một kẻ thù chung (1)
Nước trong ấm đã phát ra tiếng reo không ngừng, điều đó cho thấy nước sắp sôi rồi, Vân Sơ muốn an ủi Lão Hà mà chẳng biết nói từ đâu, thế nên chẳng nói gì, chỉ cố gắng để bóng dáng mình xuất hiện trong tâm mắt Lão Hà, khiến ông ta yên lòng.
Khi nước sôi, trứng đóng băng liền biến thành canh trứng gà, Vân Sơ đổ nước canh ngọt bên trong ra, đợi cho nguội một chút rôi cầm bát đổ từng chút vào bụng Lão Hà.
Lửa trong lò cháy rất mạnh, phòng lại nhỏ, nhiệt độ nhanh chóng tăng lên, Lão Hà bắt đầu phát ra những tiếng hừ hừ từ miệng.
" Không sao nữa, yên tâm ngủ một giấc đi, ngủ dậy là mọi việc sẽ ổn thôi."
Lão Hà không nghe, môi cứ mấp máy liên hồi, cuối cùng cũng nói ra được:" Lần này ... ngươi không không ... phục lão tử cũng không được."
Vân Sơ đã đoán ra được nguyên nhân, giơ ngón cái lên:" Lần này tiểu đệ phục lão ca sát đất."
Lão Hà nhếch môi mấy lần chắc là cười, nhưng điệu cười rất ghê rợn:" Khi đó, loạn quân ở khắp nơi, đi tới đâu đập phá tới đó ... Lão tử, lão tử ngồi ngay ở đại môn, nói với đám vương bát đản đó ... Bọn chúng mà dám vào đây phá phách, để mầm bệnh thoát ra ngoài, tự chịu ... Chúng mới không dám vào."
" Tên vương bát đản Thụy Xuân định xông vào tra xét ... Lão, lão tử tuốt đao ra ... Rồi Chu Hưng kéo hắn đi, ha ... Ha ha."
Vân Sơ lần nữa giơ ngón cái lên:" Có ai không biết Lão Hà là hảo hán từng sống sót trở về từ thiên quân vạn mã."
Lão Hà nói càng lưu loát:" Ta nhốt bọn họ trong phòng thuốc, không cho bọn họ ra, lại lo loạn binh hủy mất Thái y thự, một mình đối diện."
Vân Sơ lại đổ thêm ít canh trứng ngọt, cho Lão Hà uống, vẫn không ngừng khen ngợi:" Lần này còn ai ngăn cản lão ca thăng lên làm thái y lệnh, kẻ đó nhất định là tử địch của ta." Lão Hà cười sung sướng:" Lần này, lần này không cần không cần... Thái y lệnh là do lão tử tự tay giành được."
Vân Sơ cười to:" Không cần dựa vào quyền thế, dựa vào bản lĩnh công lao thăng quan, lão ca cảm giác thế nào?”
Tứ chi cứng đờ của Lão Hà rốt cuộc cũng cử động được rồi, giơ tay lên, nói:" Vị trí thái y lệnh không phải ta thì còn ai ... Ái dà, hỏng mất, mau thả những người ở trong phòng thuốc ra, lúc đi vào không có gì ăn đâu."
" Lão ca quan tâm quá thành loạn rồi, trong kho thuốc thì thiếu gì cái để ăn, chưa nói cái khác chỉ ngậm sâm cầm cự cũng được mười ngày nửa tháng, còn thả họ ra thì để huynh tự làm mới được."
" Vậy thì mau xoa bóp gân cốt cho ta, để ta mau đứng lên."
Trước kia đều là Lão Hà xoa bóp cho Vân Sơ sau khi y luyện vỡ, lần này tới lượt Vân Sơ xoa bóp cho Lão Hà rồi, y không có chút do dự nào, cởi hết áo ngoài của Lão Hà, chỉ để lại cái quần cộc. Mở bình rượu đổ ít thuốc sát trùng, lấy tay xoa mạnh lên thân thể Lão Hà, chỉ cần nhiệt độ thân thể ông ta tăng lên, là có thể ép hàn khí trong thân thể ra.
" Mười ngày, lão tử đứng ở cổng Thái y viện ba ngày, lại ngồi ba ngày, tới khi sắp không chịu nổi thì may mà ngươi xuất hiện ... Vũ Sơ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?" Tuy bị đôi tay thô ráp của Vân Sơ xoa bóp làm xương cốt muốn rời ra, tâm tình Lão Hà tốt chưa từng có, bắt đầu quan tâm tới đầu đuôi câu chuyện rồi:
" Hoàng đế cho rằng trong bách quan Trường An rất nhiều người không còn hướng về triều đình nữa, cho nên muốn thanh trừng một phen, để người khác trông vào biết sợ." Vân Sơ tạm thời chỉ nói qua loa:
Lão Hà sững sờ, ông ta cứ nghĩ có kẻ làm phản, quan quân mới chém giết, nụ cười biến mất, hồi lâu sau mới nói thành lời:" Vì một số kẻ xấu mà bất chấp sống chết của toàn bộ người còn lại à? ... Ha ha ha, cái thời buổi này trừ bản thân ra, chẳng tin được ai hết."
Trải qua nóng lạnh luân phiên công phá thân thể, cả người Lão Hà đau rát, có điều ông ta vẫn bất chấp, bắt Vân Sơ giúp mình thay quan phục, tới kho thuốc giải cứu các đồng liêu của Thái y thự. Đây là thời khắc vinh quang của Lão Hà, Vân Sơ không định đi theo.
Xuyên qua Thái y thự đi về phía tây chừng 200 mét sẽ tới tiểu viện tử của Lão Hoàng cục cung môn.
Cửa mở sẵn, Vân Sơ chỉ nhìn một cái liền thấy Lão Hoàng tóc trắng bạc phơ ngã trong sân, trên người ghim bảy tám mũi nỏ tiền, bội đao của ông ta thì văng xa bảy tám mét.
Ông ta đã không còn là cục trưởng của cục cung môn nữa, thời còn trẻ thì một lòng vì chức vụ, đến khi có tuổi rồi kiếm được vài thê thiếp trẻ, thế là bi kịch. Sau này vì sinh thêm vài đứa con, rồi lại muốn để lại cho chúng chút gia sản, vứt hết liêm sỉ đi cầu cạnh van xin khắp nơi, rốt cuộc chịu bao nhiêu sự khinh rẻ, chế giễu, e một mình Lão Hoàng mới biết.
Bây giờ chẳng ai biết được nữa, vì Lão Hoàng chết rồi.
Lão Hoàng chết ngoài sân, còn trong phòng có ba người trẻ tuổi, bọn họ quỳ trên mặt đất mà chết. Nhìn gương mặt của họ thì chắc là nhi tử của Lão Hoàng, tất cả đều mặc trang phục sai dịch cục cung môn.
Cha thì chiến tử ở trong sân, con thì trốn trong phòng để người ta giết dễ như giết gà.
Vân Sơ chẳng hiểu nổi, Lão Hoàng làm sao biến thành người như thế, vốn ông ta sống rất thoải mái, là người hào hùng hảo hữu khắp nơi, lại được hoàng gia tin tưởng ... Kết cục chết như con sâu đáng thương thế này.
Cưới một đám thê thiếp là lựa chọn của ông ta, Vân Sơ không trách các nàng.
Vân Sơ dẫm lên lá rụng trong sân, đi lại mấy lượt, cuối cùng thở dài nói với những tiểu lại đi sau lưng:" Mang thi thể họ về nhà ..."
Rốt cuộc trong Hoàng Thành chết bao nhiêu người, lưu thủ Trường An như Vân Sơ không cách nào thống kê được.
Nguyên nhân à, vì cơ bản khu Hoàng Thành không chịu sự quản hạt của huyện Vạn Niên hay Trường An, chính bởi vậy mà cái chợ nô lệ ở phường Tu Đức mới hưng thịnh như thế, do quản lý nơi đó là Dịch Đình Cung bên trong Hoàng Thành.
Người sống trong Hoàng Thành cơ bản là xem thường đám tiểu thị dân Trường An.
Tương ứng bao năm qua người Trường An coi thường người sống trong khu Hoàng Thành, khinh trong đó toàn hạng tiểu nhân tỏ ra nhân nghĩa đạo đức, cũng chia cắt rõ ràng với họ.
Cho dù là bán hàng vào cho người ở khu Hoàng Thành cũng đắt hơn vài phần.
Quản lý một vùng, muốn dùng được lòng người nơi đó, phải lập ra một kẻ thù chung cho bách tính, tính ra thì chẳng ai hợp làm kẻ địch của người Trường An hơn người ở Hoàng Thành.
Người trong đó giàu có, lợi hại, tàn ác, thêm vào thân phận cao hơn người Trường An một bậc, rất dễ khơi lên thù hận của người Trường An.
Quan viên xuất thân từ tầng chót như Vân Sơ rất hiểu điều này, sự thù hận còn tôn tại giữa người Trường An và người ngoại thành Trường An, nhưng Vân Sơ đã phá bỏ đi tường thành Trường An, không chỉ xóa nhòa thù hận này, còn mở rộng khái niệm người Trường An.
Trước kia người Trường An ghét người trong Hoàng Thành là vô thức, mờ nhạt, qua sự kiện binh tai lần này, Vân Sơ biến thù hận đó thành thực chất, cho họ thấy mối họa Trường An có thể từ đâu ra, y đoàn kết người Trường An chống lại kẻ thù chung.
Chuyện đó rất dễ dàng bởi một bức tường cung đã hoàn toàn chia cách Hoàng Thành và Trường An thành hai thế giới khác nhau.
Bởi thế khi từng xe từng xe xác chết được kéo ra ngoài, người Trường An tỏ ra rất thản nhiên.
Thụy Xuân phải chạy khỏi Hoàng Thành từ Huyền Vũ Môn ở phía bắc, sau đó đi một vòng mới tiến vào Trường An từ Minh Đức Môn.
Lúc này bách tính trong thành đã giải tán rồi, ai vê nhà nấy, nhìn có vẻ mọi chuyện đã êm xuôi, không có vấn đề gì xảy ra, nhưng lòng người đã khác. Từ nay về sau, nhưng kẻ trong Hoàng Thành đó đi ra không còn dễ dàng bắt nạt người Trường An nữa, nếu làm chuyện quá đáng, bách tính có kinh nghiệm một lần rồi, sẽ hiểu phải đoàn kết chống lại.