Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1715 - Chương 1712: Một Kẻ Thù Chung (2)

Chương 1712: Một kẻ thù chung (2) Chương 1712: Một kẻ thù chung (2)Chương 1712: Một kẻ thù chung (2)

Thụy Xuân dẫn hơn bốn chục tên Bách ky ti còn sót lại chạy ra.

Mười ngày trước hắn nghênh ngang tới đây, đi đường chính, Vân Sơ phải dẫn toàn bộ quan lại ra nghênh đón, lần này gặp lại, đến chó cũng chẳng thèm ngó tới hắn nữa.

Nhưng tạp dịch không quên đạo đãi khách, vẫn mang vào cho hắn một chén trà.

" Chuyện đã hoàn toàn kết thúc rồi." Thụy Xuân trông vô cùng mệt mỏi, khi nói chuyện thi thoảng còn ho, xem ra bị thương không hề nhẹ:

Vân Sơ mở văn thư ra xem lướt qua, sau đó ném tới trước mặt Thụy Xuân:" Trong vòng một ngày đã đem ra ngoài thành 1763 thi thế, đó mới chỉ là thanh lý ba trong mười sáu nha môn của Thập Lục vệ thôi đấy."

" Chuyện đã hoàn toàn kết thúc rồi." Thụy Xuân khẳng định lại lần nữa:

Vân Sơ nhìn vào mắt hắn:" Nhưng hậu họa thì rất lớn, lần đồ sát này khiến cho rất nhiều võ tướng vốn trung thành với bệ hạ thành người phản đối bệ hạ, sau này Bách ky tỉ các ngươi gài mật thám vào quân đội Trường An này, tốt nhất là làm bí mật chút, nếu không các ngươi chết chắc."

“ Tin ta đi, trước kia mọi người sợ hãi Bách ky tỉ các ngươi, nhưng sau sự kiện này, nếu biết trong quân có mật thám Bách ky ti, bọn họ không sợ đâu mà chuyện đầu tiên họ làm là truy cho ra kẻ đó rồi giết chết, các ngươi thành kẻ địch sinh tử của họ rồi, chớ trách ta không báo trước."

Thụy Xuân tuy rất thảm, nhưng chưa mất uy nghi của một vị đại tổng quản, hừ một tiếng:" Vậy chứng tỏ bọn ta giết chưa đủ nhiều, giết thêm ba ngày nữa, xem xem còn kẻ nào dám oán hận Bách ky tỉ."

Tên thái giám này trước kia rất cẩn thận, sợ bước sai một bước thôi thì tính mạng không còn, giờ đã ngông nghênh như vậy rồi, nhưng người ta có vốn liếng kiêu ngạo, Vân Sơ nói tiếp:" Ta đã phái người đi đem thi thể Bách ky ti lựa ra rồi, ngươi đem về an táng đi. Nói thật nhé, ta cũng không ngờ là ngươi lại có thể gây dựng lên một đại quân Bách ky tỉ tới 5000 người ở Trường An trong thời gian ngắn ta không có nhà, sức chiến đấu chỉnh thể còn hơn giáp sĩ Thập lục vệ, bội phục!"

Thụy Xuân chẳng vui vẻ gì khi được khen, lần này hắn mất bảy thành nhân thủ, lòng đau như cắt, hơn nữa hắn nghe ra được hàm ý bất thiện trong lời này của Vân Sơ, cảm thấy tắc nghẽn, đấm vài cái mới nói:" Nếu quân hầu ngài đủ thông minh thì đừng thanh trừng Bách ky tỉ trong Trường An."

Tên này cũng nhạy bén đấy, trong mắt Vân Sơ trước kia hoạn quan là kẻ yếu thế, cho nên y giành cho họ sự thương xót, bây giờ Bác ky tỉ đã cường hãn tới độ giết giáp sĩ như giết gà, vậy xứng đáng được đãi ngộ như kẻ mạnh rồi.

Vân Sơ giang tay ra:" Sao ta thanh trừng được, ta dám thanh trừng sao? Nếu mà diệt hết người Bách ky ti ngươi khỏi hai huyện Vạn Niên, Trường An thì hai nha môn trong tay ta phải dừng hoạt động à? 5000 người kia đấy, giỏi lắm, đám đó làm tiểu lại ở hai huyện, nắm rõ tình hình nhân khẩu, lừa được mấy nghìn nam nhân cường tráng nhất Trường An đi làm hoạn quan, ngươi đúng là có những tên thủ hạ rất đắc lực."

Thụy Xuân nghiến răng: " Bọn ta chỉ thực hiện mệnh lệnh của hoàng đế thôi, quân hầu ngài..."

Vân Sơ phất tay cắt ngang lời hắn:" Ngươi nghĩ cái gì vậy, ta sẽ trọng dụng chúng ấy chứ, dù sao chúng là những con gia súc nhận tới hai phần lương mà, không dùng thì phí."

" Quân hầu, lần này ta lựa chọn giết chóc trong Hoàng Thành không hề tiến hành ở Trường An của ngài đã là thiện chí rồi, ngay cả đám hoàng tộc kia, ta cũng đã phải nhẫn nhịn không đụng vào. Thế nên đừng nói như thể ta có lỗi với ngài, mà là ngài nợ ta."

" Ngươi không dám thôi, thế nên cũng đừng nói như ngươi nể mặt ta lắm vậy." Vân Sơ gạt phắt luận điệu của hắn đi:" Trong thập lục vệ tổng cộng có mười một đại tướng quân có thực quyền, lần này ngươi giết đi bảy, tự sát ba, đầu hàng sáu. Tinh nhuệ của Trường An thập lục vệ cũng bị giết sạch rồi, nếu có chiến sự, bọn họ không còn tác dụng gì nữa."

"'Ta sẽ đem lời này của quân hầu chuyển cho bệ hạ!" Nói chuyện tới đây tay Thụy Xuân cầm chén trà đã vững lại rồi, không còn sợ nữa, hắn tin Vân Sơ không làm hại mình.

Trường An thập lục vệ kỳ thực là binh mã từ Lạc Dương điều tới, không có phủ binh hai huyện Trường An, Vạn Niên.

Lần này hắn thanh trừng Thập lục vệ chẳng khác nào giúp Vân Sơ giết sạch người có thể huy hiếp tới Trường An, để phủ binh hai huyện Trường An, Lạc Dương trở thành lực lượng mạnh nhất nơi này.

Hắn biết ý đồ của hoàng đế muốn khiêu khích Vân Sơ, cùng với thế lực không chịu an phận ở Trường An, để diệt trừ một lượt để hoàng đế có thể yên tâm nghỉ ngơi ở cung Cửu Thành.

Nhưng nếu hắn làm thế, một khi đối đầu với Vân Sơ, chẳng biết ai thắng ai bại, Bách ky ti đang thịnh chuyển suy là chắc chắn. Một kẻ đã đắc tội khắp nơi lấy gì mà áp chế thế lực khác?

Ngược lại Vân Sơ cũng không ra tay với hắn, nếu không hoàng đế sẽ bất an, hậu quả tương tự, Trường An khó tránh được một trận chiến không rõ thắng bại, nhưng chắc chắn sau trận chiến đó, tòa thành dựa vào thương nghiệp sinh tôn này sẽ tan tành tích lũy bao năm.

Quyền lực của Vân Sơ dựa vào Trường An mà có, y sao có thể tự tay hủy diệt nó.

" Ngươi về nói với bệ hạ, sau này, ngàn vạn, ngàn vạn lần đừng tiến hành cuộc chém giết quy mô lớn như thế, phải dùng đàm phán để giải quyết vấn đề."

" Giải quyết không được vấn đề thì giải quyết người tạo ra vấn đề chỉ là lựa chọn cuối cùng, vạn bất đắc dĩ, không nên dùng làm lựa chọn ưu tiên."

" Bệ hạ giải quyết người, nhưng vấn đề vẫn ở đó, không được giải quyết, chẳng qua là trì hoãn thời gian mâu thuẫn bùng phát thôi. Hơn nữa giết chóc như thế khiến cả thiên hạ hình thành tư duy lấy giết chóc giải quyết vấn đề, ai mạnh hơn thì lời nói người đó định đoạt, ai có nắm đấm lớn hơn thì người đó đúng."

" Ngươi nên khuyên can bệ hạ, bây giờ uy thế bệ hạ như mặt trời giữa trưa, nhìn khắp lịch sử không ai mạnh mẽ như bệ hạ, đây chính là lúc lập quy củ cho thiên hạ, nếu bệ hạ muốn Đại Đường vạn thế không suy, bệ hạ nên biết thoái nhường, như thế bệ hạ thành thiên cổ nhất đế, không hủy anh danh muôn đời của bệ hạ."

Thụy Xuân rùng mình một cái:" Vì sao ngài không nói với bệ hạ, dù sao Trường An cách Cung Cửu Thành 300 dặm, ngài cưỡi khoái mã, hai ngày là tới."

" Ta làm thế để cứu mạng ngươi, ngươi không nhìn ra sao?" Vân Sơ lạnh lùng nói:" Ngươi tạo sát nghiệt lớn như thế ở Trường An, ngươi nghĩ triều đường sẽ không có tiếng phản đối nào à?"

" Tới lúc đó mượn cái đầu của ngươi để dẹp oán giận trong thiên hạ, ta thấy không phải chuyện to tát như ngươi nghĩ, ngươi đừng nghĩ đã cường đại tới mức làm ai cũng phải sợ. Nhớ vị trí của ngươi, nhớ sư phụ ngươi chết thế nào."

Thụy Xuân suy nghĩ rất lâu nhưng không cho Vân Sơ một câu trả lời xác thực, quay về nha môn Bách ky tỉ.
Bình Luận (0)
Comment