Chương 1713: Nữ nhi tình trường, anh hùng khí đoản (1)
Chương 1713: Nữ nhi tình trường, anh hùng khí đoản (1)Chương 1713: Nữ nhi tình trường, anh hùng khí đoản (1)
Khuyên can hoàng đế là một chuyện vô cùng, vô cùng nguy hiểm, nhất là hoàng đế Lý thị.
Trong huyết mạch hoàng đế Lý thị căn bản không thiếu mầm mống bạo ngược, nếu như khi nói những khuyên can hoàng đế không cẩn thận chạm vào vảy ngược của người ta, bị người ta nổi giận kéo đi chém đầu. Khi đầu người dâng lên, hoàng đế nguôi giận mới nhận ra lời khuyên gián kia chân thành, bắt đầu hối hận, một tiếng hậu táng, thậm chí có xin lỗi thì cũng xong hết rồi.
Vân Sơ sẽ không để bi kịch đó xảy ra với mình, nhưng y có thể đích thân làm vài việc, để hoàng đế ngộ ra được đạo lý và ích lợi trong việc làm của y. Cho dù hoàng đế có phát sinh chút thay đổi, cũng là người ta tự thay đổi, là sản vật khi nhận thức và kiến thức được nâng cao, người khuyên gián mới không gặp hậu quả bất trắc.
Nếu hoàng đế không ngộ ra được thì hắn thiệt, Vân Sơ không phải áy náy, y làm rồi, còn làm rất đường đường chính chính.
Chứ đâm đầu vào huyên gián như Ngụy Trưng, mỗi lần lên triều đều coi là lần cuối cùng bản thân lên triều, coi như giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, Vân Sơ khinh không thèm dùng.
Để Thụy Xuân đưa những lời khuyên gián đó về cho hoàng đế là thích hợp.
Hiện giờ hoàng đế vô cùng coi trọng thanh đao này, nhất là hắn lại biểu hiện quyết liệt như thế ở Trường An, hoàng đế hẳn là chịu nghe phân tích của Thụy Xuân sau sự việc.
Đêm máu mà hoàng đế gây ra ở Trường An đã chia cắt nghiêm trọng quan hệ giữa hoàng tộc và triều đình, hoàng đế lại tiếp tục gây ra vụ giết chóc lớn như thế ở Trường An, chút tình nghĩa cuối cùng của hoàng tộc và huân quý.
Cơ sở chấp chính của hoàng đế là hoàng tộc, huân quý, quan viên, bây giờ hay quá rồi, liền một lúc đắc tội với hai trong ba luôn, nói không chừng bây giờ Lý Trị điên rồi.
Ứng phó với một kẻ điên cần nhiều sự thận trọng. Khi Vân Sơ đang nghĩ cách ứng phó thì Trương Giáp lặng lẽ đi vào quan giải của y, nói nhỏ:" Huyện tôn, có người định ám sát Thụy Xuân."
Vân Sơ thu hồi tâm tư hỏi:" Ai vậy?"
" Bảy mạch đao thủ của Lũng Tây!"
" Hả, bọn họ thì có liên quan gì tới Thụy Xuân được chứ?”
Trương Giáp giải thích:" Bọn họ không có thù riêng gì với Thụy Xuân, nhưng Thụy Xuân vừa giết mất một vị tướng quân có ân tình với bọn họ, cho nên họ định ra tay ám sát ở Bát Kiều."
Vân Sơ từ từ đứng dậy, vung tay cho Trương Giáp một cái bợp ngã lăn quay ra đất:" Có liên quan tới ngươi đúng không?”
Trương Giáp co quắp thân thể:" Ti chức chỉ thấy đáng đời hắn thôi."
Vân Sơ tức giận quát:" Cút!”
Trương Giáp cuống cuồng bỏ dậy chạy đi, Vân Sơ nấu ấm trà mới, cười khẽ:" Có trà chính là đại phú quý, vô sự chính là tiểu thần tiên."
Ngoại trừ việc thi thoảng có những chiếc xe được đắp kín vận chuyển từ Hoàng Thành ra, Trường An có vẻ đã khôi phục bình yên rồi, ít nhất nhìn bề ngoài là thế, trong Hoàng Thành không còn tiếng chém giết hay khói lửa bốc lên nữa.
Trong thành Trường An chết bao nhiêu người như thế, chưa tính bị thương, số người liên quan sự kiện đẫm máu vừa rồi không ít, người thì đã chạy, người thì nơm nớp lo âu, thế nên hôn sự của Vân Cẩn và Lý Tư chỉ đành hoãn lại.
Buổi sáng ăn cơm, Lý Tư cắm mặt vào bát, dùng đũa chọc thức ăn, rõ ràng là hậm hực không vui. Vân Cẩm ghé miệng tới tai nàng thì thầm cái gì đó, Lý Tư liền cao hứng hẳn.
Ngu Tu Dung khẽ nói với Vân Sơ:" Phu quân, thời gian qua người tới nhà bái phỏng đông lắm."
Vân Sơ cũng đoán được sẽ có chuyện như thế:" Nàng cứ bảo với họ chuyện qua rồi." Hai người là phu thê nhiều năm, dựa vào thần sắc của phu quân là Ngu Tu Dung biết lúc này nói chuyện đã qua vẫn là quá sớm, nhưng vì an ủi lòng người, không thể không nói như thế.
Từ khi Vân Loan theo một đám đại phu đi xem bệnh nữ tử, sự cuồng nhiệt của nó với ăn uống đã giảm rõ rệt, nhất là những món thịt, nó chẳng còn tha thiết ăn nữa.
Vì nguyên nhân đó vóc dáng vốn tròn trịa của nó dần biến thành cân đối, thời gian qua tựa hồ cũng cao lên, cổ nó trông đã khá rõ ràng.
" Kiềm chế đám con cái của Bùi gia và Tiết gia." Vân Sơ dặn Vân Cẩn:
Toàn bộ sự kiện vừa rồi không có bóng dáng Vân Cẩn cùng đám đệ tử của y là do Vân Sơ cố ý để chúng tránh xa, không lọt vào tầm ngắm của hoàng đế đang nhạy cảm. Vân Cẩn gật đầu:" Thời gian qua bọn họ cùng con và Ôn Hoan xử lý chuyện biện kinh ở Quan lâu đài, không rảnh để làm việc khác đâu ạ."
" Vậy thời gian tới để chúng bận rộn hơn đi."
Vân Cẩn nghe vậy là hiểu hiện Trường An trông có vẻ sóng yên biển lặng là bề ngoài thôi:" Con biết!"
Vân Cẩm nhắc:" A gia từ khi trở vê còn chưa tới sở giao dịch lần nào."
Vân Sơ lắc đầu:" Chuyện đó không quan trọng, ta không cần tới đó, đám Nhị Ngưu sẽ càng yên tâm hơn, sở giao dịch đang ở giai đoạn khôi phục trọng yếu, chỉ cần vượt qua được thời gian này là tốt rồi."
" Nếu ta liên tục tới đó, sẽ khiến các thương cổ lo lắng, cho rằng nơi đó sắp xảy ra chuyện, ta không ngó ngàng gì tới mới là dấu hiệu sở giao dịch không có vấn đề gì."
Vân Cẩm mấy năm qua đã bỏ nhiều công sức vào chuyện này:" Vậy cũng phải tuyên truyền chút, đã lâu sở giao dịch không có động tĩnh gì rồi, phải cho mọi người thấy tâm quan trọng của nó."
" Nước sâu không tiếng, đã yên tĩnh rồi thì yên tĩnh triệt để đi, vô cớ gây ra động tĩnh chỉ làm Sở giao dịch trông thiếu trang trọng thôi, con đừng vội, tới thời điểm người khác muốn không chú ý cũng chẳng được. Khi nào sở giao dịch trở thành thứ thiết yếu lại bình thường như ăn uống hít thở mới là thành công nhất, hiểu chưa?" Vân Loan là người ăn xong đầu tiên, rời bàn cơm chuẩn bị tới thái y thự, gần đây nó bận rộn lắm. Lão Hà đừng thấy nhặt về được cái mạng, nhưng mười ngày tổn hao tinh thần thể chất, rốt cuộc làm sức khỏe ông ta tổn hại, lão thần tiên phải bỏ hết việc khác, chuyên tâm phục hồi cho Lão Hà.
Đây là đãi ngộ mà tới hoàng đế cũng chẳng có, Lão Hà quyết định chưa điều dưỡng tốt, tuyệt đối không rời giường.
Vân Loan làm dược đồng trợ thủ cho lão thần tiên.
Vân Sơ võ đầu nhi tử:" Tiểu Điểu Nhi, đừng một lòng nghiên cứu dược học, con cũng không thích thứ đó, lão thần tiên sở dĩ ép con học y là để con nắm được một số bí mật y gia thôi."
"Y thuật của Đại Đường kỳ thực đã tới giới hạn từ lâu rồi, muốn đột phá, không phải là nhờ xuất hiện thêm vài danh y như lão thần tiên, mà phải dựa vào cải tiến công cụ chữa bệnh. So với việc dốc sức vào để học thành một danh y, không bằng cải tiến công cụ. Giống như kính hiển vi đã thay đổi cái nhìn của lão thần tiên với y học vậy."
" Cho nên nhi tử à, con phải thông minh một chút."