Đại kết cục: Về nhà là phải vui vẻ. (2)
Đại kết cục: Về nhà là phải vui vẻ. (2)Đại kết cục: Về nhà là phải vui vẻ. (2)
Khi ráng chiều đã phủ đầy trời Thượng Quan Uyển Nhi mới quay về phường Tấn Xương, đi qua rừng trúc, nàng xuống xe bắt lấy một con gấu khoang cỡ nhỡ, ôm nó vào lòng dày vò một hồi, tâm tình mới hoàn toàn vui vẻ trở lại đi vê nhà.
Thôi ma ma đã già lắm rồi, có điều bà vẫy cầm một cái chổi lông gà, tỉ mỉ phủi đi bụi đất không tồn tại trên người Thượng Quan Uyển Nhi. Còn nói với nàng, hôm qua a gia nàng làm ra một khúc từ mới, lần nữa oanh động Trường An, hôm nay tâm tình cả nhà rất tốt, đại nương tử Vân Cẩm cũng mang hai đứa con tới chúc mừng ngoại tổ, mọi người đều về nhà rồi, chỉ còn đợi nàng về nhà ăn cơm nữa thôi.
Thượng Quan Uyển Nhi mặt mang nụ cười, vừa nghe Thôi ma ma lải nhải vừa thay y phục, sau đó cùng ra trung sảnh ăn cơm.
Còn chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng, hôm nay trong nhà đông vui khác thường, Thượng Quan Uyển Nhi đi tới chào một lượt:" A gia, a nương, đại ca, đại tẩu, tỷ tỷ ... Í, Ôn sư huynh cũng tới à?"
Ôn Hoan đã là nam tử trưởng thành, tới tuổi tam thập nhi lập, có vài phần uy nghiêm gật đầu:" Ừ, ta tới thăm sư phụ."
Thượng Quan Uyển Nhi ngồi xuống giữa Vân Cẩm và Vân Loan. Vân Cẩm đã là người mẹ hai con, cả hai đứa đều là nam hài tử, đứa bé mới hơn ba tuổi ngồi trong lòng mẹ, chủ yếu là nó quá hiếu động, tay ra sức vươn dài muốn tóm lấy thứ để trên bàn, đứa lớn sáu tuổi, rụt rè hơn nhiều ngồi cái ghế cao bên cạnh vẫn bám chặt váy mẹ, lí nhi chào Thượng Quan Uyển Nhi.
So ra thì hai đứa con của Vân Cẩn, một nam một nữ đều hết sức giống phụ thân, ngồi ngoan ngoãn ở chỗ của mình, lắng nghe mọi người nói chuyện vừa ăn cơm trong khay riêng, không gây rắc rối.
Vân Cẩm không nể mặt Ôn Hoan, vạch trần sự thực:" Ôn sư huynh tới nhà ta để tị nạn đấy."
Ôn Hoan nghe vậy mặt tức thì đen xì xì, đặt bát cơm xuống, không nuốt nổi nữa. Vân Cẩn có chút lo lắng hỏi Ôn Hoan:" Vẫn không đánh được à?"
Ôn Hoan hừ một tiếng:" Không phải là vấn đề có đánh được hay không, mà là không thể đánh, từ khi nàng sinh cho nhà ta một tôn tử, a gia và a nương ta nhìn nàng thế nào cũng thấy vừa mắt, còn nhìn ta thế nào cũng thấy chướng mắt. Sư phụ, cho đệ tử ở thư phòng nhé, đệ tử không muốn về cái nhà đó nữa."
" Ừ, cũng được, ở vài ngày không sao, nhưng nhà sớm muộn cũng phải về." Vân Sơ gật đầu, nếu là trước kia sẽ không có chuyện nhẹ nhàng vậy đâu, giờ có tuổi, tính hiền hòa hơn nhiều:
Ngu Tu Dung hết sức hâm mộ, Kim thị ít hơn nàng vài tuổi, nhưng gả vào nhà thì có tuổi rồi, lại thêm hồi trẻ gặp nạn, hại thân thể nên không sinh thêm cho nhà đứa con nào, nói:" A Hoan có tới bốn nhi tử."
Vân Cẩn chột dạ cắm đầu ăn cơm, tưởng a nương nói mình, nhìn sang Lý Tư.
" Con có phải lợn đâu, sinh một nam một nữ là giỏi rồi." Lý Tư làu bàu, sau đó sáng mắt chỉ Thượng Quan Uyển Nhi:" Cô ta chưa sinh đứa nào."
Thượng Quan Uyển Nhi gắp một miếng khâu nhục ăn với miếng cơm lớn, nuốt xuống rồi kiêu ngạo ngẩng đầu lên:" Sức khỏe muội tốt thế này, về sau đảm bảo có thể sinh nhiều con."
Hai đứa nhi tức này chẳng hiểu sao mà như chó với mèo, nói:" Không vội, chuyện này phải xem ông trời có cho không."
Vân Loan nhớ ra chuyện buổi sáng liền nói với Vân Sơ:" A gia, con đã hứa với Quan Quan, sau này nàng ấy sẽ sinh nhiều một chút, sau đó chọn một đứa ngốc nhất kế thừa Thượng Quan gia, không thể để Thượng Quan gia tuyệt tự."
Nhi tử biết nghĩ như thế làm Vân Sơ hài lòng, có điều thắc mắc:" Vì sao lại chọn đứa ngốc nhất?"
Vân Loan ngạo mạn nói:" Đứa con ngốc nhất của con cũng giỏi hơn đứa thông minh nhất của Thượng Quan gia."
Ngu Tu Dung vươn tay đánh tiểu nhi tử một cái:" Nói năng lung tung, năm xưa Thượng Quan công khai sáng thể thơ khỉ thác uyển mị, có thể xưng là văn tông một đời, ai dám nói Thượng Quan gia ngốc?"
Thượng Quan Uyển Nhi thấy chén rượu trước mặt Vân Sơ đã trống, đứng dậy rời chỗ, rót rượu cho a gia, chẳng hề phật ý:" Phu quân con đang bất bình thay cho con đấy, a tổ con năm xưa nếu thông minh thật thì đã không chôn vùi cả Thượng Quan thị."
" Tiểu Điều Nhi thường nói, khi bọn con thành thân, điều làm chàng tức giận nhất là đón dâu ở Vân thị, lại thành thân ở Vân thị. Chàng nói, đáng lẽ chàng phải cưỡi ngựa trắng đeo hoa đỏ, dẫn theo đội ngũ rầm rộ tới Thượng Quan thị đón dâu. Sau đó con mang theo mười dặm hồi môn nghênh ngang diễu phố, như thế mới gọi là mỹ mãn."
" Chứ không phải là đón con từ viện tử phía đông sang viện tử phía tây, chỉ có lão sư và mấy nha hoàn bà tử đi theo."
Lý Tư nghe vậy cười khoe hết hàm răng, vỗ bàn cười to:" Đúng thế, đúng thế, nữ tử xuất giá phải thật náo nhiệt mới được. Nhớ năm xưa ta xuất giá từ phủ công chúa, toàn bộ bách tính Trường An ra đường chúc mừng, cảnh tượng đó đừng nói chưa từng có, sau này cũng không ai sánh bằng."
" Quan Quan, ngươi đáng thương thật đấy."
Thượng Quan Uyển Nhi đáp trả:" Nam khóa viện của tẩu không lớn bằng tây khóa viện của ta."
" Ta còn có một tòa phủ công chúa."
" Vậy sao tẩu không về phủ công chúa mà ở đi? Trạch viên đẹp như thế, không lý gì để đám chúc quan, nữ quan, hoạn quan cung nữ hưởng lợi. Ta đoán chừng phòng ngủ của nữ quan còn lớn hơn phòng ngủ của tẩu và đại ca đấy."
Nghe hai đứa nhi tức phụ tranh cãi, Ngu Tu Dung bất an hỏi trượng phu:" Lão gia, hay là mở rộng viện tử nhà ta đi?"
Vân Sơ lắc đầu:" Mở rộng thế nào, nhà ta mở rộng tới mức mua hết cả nhà dân xung quanh rồi, nàng muốn phá chùa Đại Từ Ân phía sau hay tháp Đại Nhạn ở bên trái? Ồ, hay là phá học đường Trường An bên phải? Nếu muốn phá đại y viện trước mặt, nàng tự đi nói với lão thần tiên."
" Nhà ta năm xưa khi mới tới đây chỉ có hai mẫu thôi, giờ nhà rộng mười mẫu rồi, còn chưa thấy đủ à?"
Ngu Tu Dung nghĩ một lúc rồi nói:" Vậy thì xây cao lên."
Vân Sơ thở dài xua tay:" Ta vừa mới ra lệnh, cấm bách tính xây nhà cao tầng, chính mình đi đầu sao? Không cần, dù vạn gian nhà thì cũng chỉ ngủ trên một cái giường, thế là đủ. Chật chút cho náo nhiệt."
Ngu Tu Dung than:" Đáng thương lão gia xây cho bách tính nhiều nhà như thế, xây cho hoàng đế nhiều cung điện như thế, tới nhà mình lại chỉ có vẻn vẹn mười mẫu."
Vân Cẩn nghe cha mẹ nói chuyện, đặt bát xuống, nghiêm nghị nói với Lý Tư và Thượng Quan Uyển Nhi:" Thiên cổ danh tác Lậu thất minh ở a gia vẫn còn khắc trên tường, một năm có không biết bao nhiêu học tử tới xem lấy làm gương. Các nàng muốn ở nhà đẹp, một về phủ công chúa, một về phủ Thượng Quan thị, nơi đó tha hồ xa hoa rộng rãi."
Tính Vân Cẩn rất hiền, một khi nghiêm túc thì không phải chuyện đùa đâu, hắn nói là làm, Lý Tư vội vàng nói:" Thiếp thích ở nam khóa viện, không đi đâu hết."
Thượng Quan Uyển Nhi cũng đứng dậy, thi lễ với Vân Cẩn:" Đại ca, đại ca, muội sai rồi, không nên nói hồ đồ như thế."
Vân Cẩn hừ một tiếng:" Tiếp tục ăn cơm đi."
Vân Cẩm đánh mắt nhìn Vân Cẩn tán thưởng, nàng luôn thấy huynh trưởng song sinh nhu nhược có thừa, cứng rắn không đủ, khó làm chủ gia đình. Hôm nay nhìn cảnh này mới biết mình sai rồi, cứ một mực nghiêm khắc như nàng không tốt, bình thường khoan dung, khi cần không nhượng bộ, mới có hiệu quả tốt nhất.
Ôn Hoan híp mắt cười nhìn cảnh tượng náo nhiệt ở Vân gia, hắn thích từ tận trong lòng, chẳng như nhà mình.
Không khí bữa cơm vừa mới trâm xuống một chút thì từ tiền viện truyền vào tiếng cười khanh khách như chuông bạc cùng tiếng chó sủa ầm ï, người chưa tới đã thấy tiếng:" Na Cáp về rồi, Na Cáp về rồi, mọi người đã ăn hết cơm chưa?"
Không nói cũng biết tiểu ma vương trong nhà đi chơi về rồi. Thế là một đám trẻ con, bất kể là đứa nghịch ngợm, đứa rụt rè, đứa ngoan ngoãn đều tụt khỏi ghế, chạy ùa ra ngoài, miệng ríu rít như chim gọi:" Cô cô! Cô cô!"
Vân Sơ nhìn đám trẻ con quây quanh Na Cáp, nhận xâu kẹo hồ lô từ tay cô cô, nụ cười từ trên môi truyền tới cả ánh mắt. Y tính rồi, đợi một hai năm nữa cho bọn trẻ con cứng cáp hơn, sẽ dẫn Na Cáp về Phật quốc thăm muội muội thăm mẹ, bây giờ y là chủ một tòa thành hơn trăm vạn người, mẹ chắc hài lòng rồi.
Ngoài ra cũng để bọn trẻ con nếm trải chút sương gió, như thế Vân thị mới truyền thừa lâu dài được.
Ngu Tu Dung rời bàn, tự mình rửa tay cho Na Cáp, dẫn nó về bàn ăn, Na Cáp trở về một cái, mọi người quên hết chuyện không vui vừa rồi, tiếng cười lại ngập tràn trong phòng.
Ai ngờ chưa vui vẻ được bao lâu có giọng the thé phá đám:" Bệ hạ có chỉ."
Vân Sơ bực mình đặt đũa xuống, không ra tiếp chỉ, lát sau có hoạn quan đi vào cười nịnh, không dám dông dài, nói vắt tắt nội dung ý chỉ:" Quốc công gia, bệ hạ có chỉ, Vân Thượng Quan thị ẩu đả huynh đệ Vũ thị, phạt bổng lộc năm năm."
Vân Sơ tiếp chỉ đuổi hoạn quan đi, hoạn quan vừa đi một cái thì trong phòng bùng lên tiếng cười, Vân Cẩn còn đích thân rót rượu cho Thượng Quan Uyển Nhi, Ôn Hoan cũng đứng lên mời rượu nàng, Vân Sơ thì ngửa mặt cười không ngừng, không khí bữa ăn lên tới đỉnh điểm.
Ngu Tu Dung dở khóc dở cười, vì sao lại chúc mừng à? Đơn giản lắm, mấy ngày trước Vân Cẩn do liên tiếp không lên triều cả tháng, bị phạt bổng lộc một năm, Ôn Hoan uống say ở thanh lâu ba ngày, bị ngự sử đàn hặc cũng mất bổng lộc một năm... Chưa hết Địch Quang Tự mấy lần bị triều đình triệu vê, mỗi lần như thế hắn lại lấy cớ bị ốm không về, bị đàn hặc phạt bổng lộc ba năm.
Còn trượng phu nàng không phải nói, phạt bổng lộc như cơm bữa, bây giờ lại tới nhi tức phụ phạt bổng lộc năm năm.
Thành truyền thống mất rồi.
Ngu Tu Dung buông tiếng thở dài:" Vân thị lại thêm một người làm việc không công cho quốc gia."
Lúc này trời đã tối hẳn, gió thu hiu hiu, ánh trăng mông lung chiếu rọi kênh nước nhỏ quấn quanh Vân gia trạch viện, từ trong nhà, tiếng cười vui vẻ vang lên không dứt...