Đại kết cục: Về nhà là phải vui vẻ. (1)
Đại kết cục: Về nhà là phải vui vẻ. (1)Đại kết cục: Về nhà là phải vui vẻ. (1)
Khi mặt trời lên cao hai trượng thì giọng chói tai của hoạn quan vang vọng khắp đại điện.
" Thoái triều -"
Hoàng đế Lý Hoằng đứng dậy rời khỏi đại điện, bách quan rời đệm đứng hết dậy khom người đưa tiễn, đợi hoàng đế đi rồi sẽ ra ngoài mặc giày vào vê nhà hoặc về quan giải làm việc. Đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết không giống của con người vang lên làm ai nấy giật bắn mình.
Lý Hoằng chưa rời khỏi đại điện, bước chân khựng lại một chút, có điều hắn lập tức khôi phục lại sự ung dung, tiếp tục đi về phía thư phòng, vì hắn nghe ra, tiếng kêu kia phát ra từ Vũ Thừa Tự. Còn người dám ra tay à? Hắn đoán ra được rồi, chẳng muốn dính dáng vào.
Nhưng ngoài hoàng đế thì chẳng ai biết vì sao lễ bộ thượng thư Vũ Thừa Tự lại ôm bụng lăn lộn trên mặt đất như thế. Có điều mọi người đều đem ánh mắt cực kỳ nghỉ ngờ chiếu vào người Ngân quang thanh lộc đại phu Thượng Quan Uyển Nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi chân đi tất, đối diện với những ánh mắt thiếu thiện chí xung quanh, nàng chẳng ngán ngại, lớn tiếng tuyên bố lý do:" Vừa rồi hắn nói, sức ta trói gà không chặt, chịu không nổi một cơn gió, ta chứng minh cho hắn thấy, hắn sai rồi."
Tể tướng Tiết Nguyên Siêu hắng giọng:" Dù thế cũng không nên hạ độc thủ như vậy."
"A gia ta dạy đã ra tay thì phải mạnh, nếu không chẳng thà đừng làm." Thượng Quan Uyển Nhi đi ra ngoài điện, đi giày do hoạn quan mang tới, chuẩn bị rời đi:
Diêu Sủng đứng ở cửa điện phụ trách duy trì trật tự tảo triều chợt hét lên:" Cẩn thận!"
Thượng Quan Uyển Nhi lập tức cúi đầu xoay người, chỉ thấy một cái hốt bản bạch ngọc xoay tròn bay vèo qua đầu nàng, nàng nhìn hết sức rõ ràng, người dùng hốt bản ném nàng là Hữu vệ đại tướng quân Vũ Tam Tư. Choang! Hốt bản chạm vào đại môn vỡ nát, Thượng Quan Uyển Nhi đùng đùng nổi giận:" Ngươi định giết ta à?"
Vũ Tam Tư mặt mày âm trầm:" Tiện tỳ to gan dám hành hung trên triều ..."
Vẻ phẫn nộ trên mặt Thượng Quan Uyển Nhi biến mất ngay lập tức:" Từ khi ta sinh ra tới nay, ngươi là người đầu tiên dám gọi ta như thế đấy."
Vũ Tam Tư vuốt chòm râu dài mượt mà dài tới ngực, râu hắn tốt không kém Quan Nhị Gia, cười khinh miệt:" Lão phu gọi đấy thì làm sao?"
Thượng Quan Uyển Nhi không nói không rằng, đoạt ngay lấy mã sóc của thị vệ đứng gác ngoài điện, xoay tròn trong tay một vòng, kéo lê mã sóc bằng sắt nàng đề trên sàn, đánh về phía Vũ Tam Tư.
Vũ Tam Tư bị bộ dạng đằng đằng sát khí của Thượng Quan Uyển Nhi làm giật mình, biết nữ nhân đó không đùa, chỉ kịp vớ bàn thấp giơ lên đỡ. Rắc một tiếng gọn gàng, bàn thấp bị mã sóc đập vỡ nát, Vũ Tam Tư lùi nhanh về sau, thoát khỏi nguy hiểm bị mã sóc chém đứt tay.
Đà của mã sóc chưa hết, mũi nhọn đâm sâu vào sàn đá, Thượng Quan Uyển Nhi dùng sức giật lại mấy lần mà không được, nàng liền lay động sóc sang trái phải, sau tiếng keng chói tai, mũi sóc đứt đoạn, nàng lần nữa cầm cán sóc truy sát Vũ Tam Tư khắp đại điện.
Tiết Nguyên Siêu vỗ đùi, vểnh râu trợn mắt mà chẳng làm gì được, chỉ biết kêu:" Còn ra thể thống gì nữa, còn ra thể thống gì nữa."
Hôm nay tảo triều có một số thổ vương tới từ những vùng đất ky mi, bọn họ đang há hốc mồm nhìn hai vị đại thân Đại Đường đánh đuổi nhau, làm sao có thể ngờ được ở nơi uy nghiêm nhất, hoa lệ nhất trên đời lại chứng kiến một cảnh như thế.
Vũ Tam Tư chạy cực nhanh, nam nữ Vân thị đều học võ đó là điều người Trường An ai ai cũng biết, nữ tử Vân thị còn giỏi hơn, không chỉ học cho biết mà thân thủ đều không tệ, những sự tích "hành hiệp" giữa đường của nữ tử Vân thị lan truyền nhiều lắm rồi.
Sao hắn quên nữ nhân chết tiệt này năm xưa sống ở Vân thị, còn từng mang họ Vân chứ? Đúng là sai lầm chết người mà.
Thế nhưng bản lĩnh bỏ chạy của Vũ Tam Tư cũng không tâm thường, Thượng Quan Uyển Nhi đuổi không được, nàng liền quay ngoắt sang Vũ Thừa Tự còn đang la hét.
Vũ Thừa Tự tức thì ngưng bặt, thấy Thượng Quan Uyển Nhi mặt ngọc đỏ bừng, mày phượng nhướng cao nhìn mình chằm chằm, run rẩy nói:" Ngươi, ngươi định làm gì?"
Thượng Quan Uyển Nhi nhanh như chớp áp sát Vũ Thừa Tự, thân hình hắn to béo, không linh hoạt như đệ đệ không né kịp cú đá nhắm vào hạ bộ, tiếng kêu thảm thiết còn to hơn cả khi nãy. Toàn bộ quan viên đứng xem đánh nhau đều bất giác khép chân lại lùi vê sau mấy bước.
Thấy Vũ Tam Tư chỉ dám đứng chửi bới mà không dám tới, Thượng Quan Uyển Nhi giơ cao chân đạp mạnh xuống, Vũ Thừa Tự lần nữa phát ra tiếng rú rùng rợn. Vũ Tam Tư hai mắt đỏ ngầu, rống lên như mãnh hổ, lao vào Thượng Quan Uyển Nhị, thân hình hắn cao lớn vạm vỡ, dùng toàn bộ sức lực xông tới thế này, những quan viên khác không khỏi thầm sợ cho nàng.
Thượng Quan Uyển Nhi thì lại vui mừng nhìn ra sau Vũ Tam Tư reo lên:" A gia tới rồi."
Vũ Tam Tư vốn đang khí thế ngút trời vừa mới nghe thấy Vân Sơ tới, hai chân không điều khiển được nữa, nhữn ra cả ra, quay đầu nhìn về phía sau, miệng lắp ba lắp bắp:" Quân hầu, xin nghe..."
Nào ngờ sau lưng chỉ có cái cột lớn chứ nào thấy bóng dáng Vân Sơ đâu, lòng vừa hô hỏng rồi thì ngay lập tức đầu trúng đòn mạnh, mắt tóe sao vàng, muốn tránh đi thì đũng quần đau nhói.
Vũ Tam Tư gào to, ngã uych xuống đất.
Hạ gục Vũ Tam Tư rồi, Thượng Quan Uyển Nhi quay đầu sang chĩa ánh mắt vào đám quan viên dáng vẻ đường hoàng, tuổi tác không nhỏ vừa nãy trêu triều ra sức dùng ngôn từ độc ác nhất hạ thấp nàng.
" Bản quan nhớ mặt các ngươi rồi."
Buông lời đe dọa xong Thượng Quan Uyển Nhi thuận tay ném cán mã sóc xuống đất, thong dong đi ra ngoài. Mắt thấy nữ nhân dã man đó sắp rời đại điện rồi, ai nấy vừa thở phào thì nàng quay ngoắt lại, trong ánh mắt kinh hoàng của Vũ Thừa Tự, lần nữa nhấc chân lên đạp vào đũng quần của Vũ Tam Tư...
Ngồi trên xe ngựa, Thượng Quan Uyển Nhi không ngừng dùng hai tay vỗ vỗ gương mặt cứng đờ của mình, hôm nay trên triều nàng thảm bại, chẳng những không lấy được vị trí hoàng môn thị lang mà nàng muốn, còn bị đám quan viên trào phúng nửa canh giờ đánh mất sự bình tĩnh, ngay cả hoàng đế bình thường rất thích nàng cũng tựa cười tựa không, chẳng bênh vực.
A gia từng nói, gặp chuyện không vui không được về nhà, phải vứt tất cả ở ngoài, về nhà là phải thật vui vẻ, vì thế nàng bảo đánh xe đưa nàng đi một vòng quanh Trường An.
Ba năm trước nàng được hoàng hậu gọi vê Trường An, từ đó cứ bận rộn suốt, còn chưa kịp nhìn ngắm thay đổi của Trường An.
Trường An bây giờ không thể gọi là thành Trường An nữa, vì sáu bảy năm trước, a gia nàng đã hạ lệnh phá bỏ tường thành, trừ phần tường ở Hoàng Thành và Cung Thành ra thì chỉ còn mấy cổng thành to lớn nữa thôi, a gia nói giữ lại làm kỷ niệm.
Không chỉ tường thành, ngay cả tường phường cũng bị phá bỏ quá nửa rồi, toàn là các phường có kinh doanh, nơi nào đơn thuần là chỗ bách tính sống, nơi đặt các quan giải, hoặc khu nhà giàu mới để lại tường phường thôi.
Nhờ phá bỏ tường phường vướng víu không chỉ làm giao thông thuận tiện hơn, giảm bớt ách tắc, chuyện kinh doanh của bách tính cũng đẩy mạnh.
Không còn tường thành, Trường An phát triển gân như không có giới hạn nữa rồi, vì thế mới có chuyện cười, có bách tính sống ở Đồng Quan, gần Lạc Dương hơn Trường An, vậy mà vỗ ngực xưng là người Trường An.
Xe ngựa của Thượng Quan Uyển Nhi rời Minh Đức Môn, trước kia nơi này là ngoại thành, bây giờ một bên nhà cửa san sát, một bên là đồng lúa bao la, tạo thành cảnh tượng hết sức đặc biệt.
Đột nhiên bên ngoài có đám đông đứng trước tấm cáo thị tranh luận dữ dội, mấy sĩ tử đang gân cổ cãi nhau với đám người ăn mặc đủ cả nông phu tới thương cổ. Thượng Quan Uyển Nhi sai phó nhân đi hỏi mới biết, thì ra là a gia vừa ra lệnh mới, không cho phép xây nhà cao quá năm tầng.
Chuyện này nàng biết rồi, Vân Loan cầm đầu đám nhân viên nghiên cứu xưởng số hai tìm ra loại vật liệu xây dựng mới rất chắc chắn, bọn họ xây dựng được căn nhà lớn, cao tới mười lăm tâng ở thành Bất Quy, cho cả trăm người lên cũng không hề gì.
Sao a gia lại không cho xây nhà cao quá năm tầng, Trường An bây giờ chật chội đông đúc như thế, xây nhà cao thêm không phải tốt à? Thế nhưng chuyện a gia làm nhất định là đúng, chẳng qua nàng chưa nghĩ ra thôi.
Thượng Quan Uyển Nhi kéo rèm cửa nhìn ra ngoài, lọt vào tâm mắt là một Trường An rộng lớn tới vô hạn, nàng biết năm xưa a gia cùng Vân Na cô cô tới Trường An, chỉ vẻn vẹn là thiếu niên mười ba tuổi, vậy mà xem a gia làm được những gì? Trong quá trình đó trải qua bao nhiêu gian nan? Chút chuyện không thuận lợi của nàng có đáng là gì?
Hai tay vỗ mạnh lên má lần nữa, Thượng Quan Uyển Nhi lấy lại đấu chí.