Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1850 - Đại Kết Cục: Ta Đi Đầu Thiên Hạ.

Đại kết cục: Ta đi đầu thiên hạ. Đại kết cục: Ta đi đầu thiên hạ.Đại kết cục: Ta đi đầu thiên hạ.

Con gà trống ngũ sắc sau khi làm xong nhiệm vụ đánh thức cả nhà dậy thì tới phòng ngủ ở tây khóa viện, lấy cái mỏ nhọn của nó gõ cộc cộc lên cánh cửa gỗ.

Ngay lập tức có một nha hoàn mở cửa phòng ngủ ra, con gà trống kiêu hãnh ngẩng cao đầu đi vào.

Thượng Quan Uyển Nhi đang dùng cái lược nhỏ chải lông mi liếc mắt nhìn thấy gà trống đi vào, lại nhìn Vân Loan chùm chăn ngủ nướng, chỉ tay ra khỏi phòng quát khẽ:" Cút ra ngoài.

Con gà trống cục cục hai tiếng bất mãn rồi xoay người bỏ đi.

Vân Loan thò đầu từ trong chăn ra, nhìn thê tử kiều diễm như hoa như ngọc của mình nói:" Hôm qua lại có người trêu ghẹo ta đấy."

Thượng Quan Uyển Nhi rời bàn trang điểm ngồi tới bên Vân Loan, chu đáo giúp hắn dắp lại chăn cho hắn, cuối hè đầu thu, trời khá lạnh rồi:" Đám tiểu nhân ghen ty với phu quân thôi mà."

Vân Loan đưa hai tay ra dứt tóc:" Không được, ta cũng phải kiếm một vị trí trên triều đường, tránh cho người ta cứ nói nhà ta là gà mái gáy sáng, nói ta là nội sủng được nàng nuôi."

Thượng Quan Uyển Nhi cười khúc khích:" Bằng vào chút bổng lộc mỗi năm của thiếp mà có thể lấy Vân thị tử làm nội sủng sao? Bọn chúng đúng là ngu ngốc, phải nói thiếp là tức phụ nuôi từ nhỏ của phu quân mới đúng."

Vân Loan hài lòng gật gù:" Đúng, sau này nàng phải nói như thế nhiều vào chút, lừa ta nhiều vào, như thế ta có thể thích nàng thêm vài năm."

Thượng Quan Uyển Nhi nhìn Vân Loan với ánh mắt hết sức chiều chuộng:" Phu quân, vụ án Thượng Quan thị đã được xét lại rồi, tước vị của a tổ không ai kế thừa cũng thật đáng tiếc, thiếp muốn nhận lấy, tránh sau này con của chúng ta không có tước vị tốt để kế thừa."

Tước vị của Trượng Quan Nghi năm xưa là Sở quốc công, truyền tới Thượng Quan Uyển Nhi sẽ giám đi ba bậc, nếu là trước kia thì chẳng đáng kể gì đâu, nhưng năm xưa huân quý Đại Đường chết như rạ, gần mười năm qua gần như không phong tước nữa, cho nên bây giờ dù là một tước vị như cỏ đuôi chó thì cũng giá trị vô song rồi.

Vân Loan suy nghĩ một lúc rồi nói:" Vậy thì nàng phải sinh thêm vài đứa, sau đó chọn một đứa ngốc nhất lấy họ Thượng Quan, tránh sau này a tổ, a gia nàng không có ai cúng tế."

Thượng Quan Uyển Nhi rơm rớm nước mắt, ôm lấy Vân Loan đem cánh môi ấm áp của mình tìm tới môi của hắn ...

Khi phương đông hửng nắng, Thượng Quan Uyển Nhi người mặc tử bào, tay cầm hốt bản rời khỏi tây khóa viện, đi ngang qua hoa sảnh nhìn thấy Vân Sơ đang tưới nước cho chậu hoa nghênh xuân. A gia luôn ăn sáng nhanh, còn a nương lúc này đang cho Tiểu Na Cáp và đám chất tử ăn.

Đợi Thượng Quan Uyển Nhi thi lễ xong, Vân Sơ tay cầm bình nước nhìn nàng một lượt:" Trên triêu đường chỉ có mình con là nữ tử thôi, phải tỏ ra lợi hại một chút, đám người kia toàn là bọn ăn hại, con mạnh mẽ là bọn chúng chùn chân ngay.

Thượng Quan Uyển Nhi cười nói:" Như vậy bọn họ lại bảo Vân thị ta vô lễ."

Vân Sơ ngửa mặt cười sang sảng:" Bọn chúng chắc là quên con có một vị lão tử còn vô lễ hơn."

" Con nhớ rồi ạ." Thượng Quan Uyển Nhi duyên dáng thi lễ, sau đó dẫn theo nha hoàn, phó nhân đi lên xe ngựa bốn bánh được quản gia Lưu Nghĩa chuẩn bị sẵn, vó ngựa lọc cọc rời khỏi phường Tấn Xương.

Thượng Quan Uyển Nhi vừa mới đi chưa lâu thì Lý Tư mặc cung trang màu vàng rực từ hậu viện đi ra, lớn tiếng gọi Lưu Nghĩa chuẩn bị xe cho nàng.

Cái đứa lười nhất nhà mà hôm nay lại dậy sớm như thế, Vân Sơ gọi lại:" Con đi đâu đấy?"

Lý Tư mặt hầm hầm:" Con đi vào cung giết gà."

Vân Sơ chẳng hiểu, sao vào cung lại liên quan tới giết gà, nó thù oán gì với gà qué trong cung:" Giết gà gì?" Lý Tư chỉ con gà trống khó ưa lại nhảy đứng trên bờ tường đón ánh nắng, giọng đầy căm phẫn:" Giết nó!"

" Không được!" Vân Sơ không cho:" Nó là con gà dị chủng, chuyên khắc các loại độc trùng, để trong nhà có thể trấn trạch, khắp thiên hạ chỉ có vài con thôi, không thể giết được."

"A gia con không muốn thấy con gà đó nữa, con đem làm canh hầm cho a gia, a nương không phải tốt hơn sao?" Lý Tư chạy tới ôm lấy cánh tay Vân Sơ làm nũng, còn mở một cái hộp trong túi nhỏ, lấy con bọ cạp toàn thân đen xì xì ra, mắt ươn ướt nói:" A gia xem, con gà đó dọa Tiểu Hắc của con sợ không dám ra ngoài nữa."

Vân Sơ lập tức hiểu ý của Lý Tư, vỗ trán kêu trời:" Trời ơi, làm sao Vân Sơ ta lại có đứa con ngốc thế này? Con định vào cung xin hoàng đế hạ chỉ giết con gà đó à? Chuyện đó mà con cũng nghĩ ra được sao?"

Lý Tư hờn dỗi:" Con không chịu nổi ả ta mỗi ngày kiêu ngạo đi qua đi lại, chẳng qua chỉ là một Ngân thanh quang lộc đại phu nát mà thôi, còn không to bằng ba ba trong ao nhà ta, làm như ả mới là chủ nhà vậy."

Vân Sơ nhìn khuê nữ nay đã là thiếu phụ gần ba mươi, có hai đứa con rồi, nhưng có lớn chẳng có khôn, dỗ dành:" Con ngoan, đừng vào cung nữa, xin thánh chỉ giết gà, không phải để bệ hạ nghĩ Vân thị ta mỉa mai hoàng đế à? Đợi lát nữa đưa hai đứa con tới chỗ lão thần tiên chủng đậu. Nếu con không hài lòng thì thúc giục phu quân con ấy, bảo nó làm tốt chức công bộ thị lang vào, đừng có suốt ngày lười biếng không lên triều, bổng lộc bị trừ sạch rồi, lấy gì mà thăng tiến?"

Lý Tư xị mặt:" Còn không phải tại a gia sao? Vân Cẩn bây giờ trong đầu chỉ có màu xanh sau mưa mà a gia từng nói, làm gì còn rảnh rỗi để lên triều."

" Được rồi, được rồi, là lỗi của a gia." Vân Sơ đẩy lưng Lý Tư một cái:" Con không phải đang bận luyện độc tố sao, đi đi chuẩn bị đi chủng đậu sớm còn về, đừng lên triều lãng phí thời gian."

Nhìn Lý Tư ủ rũ quay về viện tử, Vân Sơ không nhịn được hô lên:" Trông con cho tốt, đừng để chúng bị lạc mất đấy." Xe ngựa của Thượng Quan Uyển Nhi sau khi lên Chu Tước đại nhai, tốc độ liền nhanh hơn, hiện giờ con đường này có thể nói ngựa xe nườm nượp rồi. Thượng Quan Uyển Nhi lấy ra hốt bản ngà voi của mình nghĩ chuyện đêm qua nàng dán lên đó, lẩm nhẩm đọc thuộc lòng, đợi tới khi mở mắt ra thì Hoàng Thành đã ở gần trước mắt.

Xuống xe một cái liền thấy tòa Thiên Xu vẫn đang cháy rừng rực như biển chỉ đường, nàng chỉnh lại triều phục chỉnh chu, ngẩng cao đầu bước vào Hoàng Thành.

Quan viên đi tảo triều túm năm tụm ba, trò chuyện bán tán, chỉ có Thượng Quan Uyển Nhi là một thân một mình, thậm chí nàng đi qua bên cạnh, người ta cũng né tránh, kỳ thị rõ ra mặt.

Sau khi vào Cung Thành liền gập lễ bộ thi lang Diêu Sủng hôm nay nhiệm vụ trực ban, Thượng Quan Uyển Nhi đi tới thi lễ:" Bái kiến Diêu sư huynh."

Vì Diêu Sủng không lên triều, nên không cần xưng hô chính thức, nói nhỏ:" Hôm nay tấu chương đàn hặc muội nhiều lắm đấy, thái hậu đã giúp muội áp chế một phần rồi, nếu bệ hạ giúp muội thì phải cẩn thận ứng phó, nếu không sẽ mất sự hỗ trợ từ phía thái hậu, như vậy không phải là chuyện tốt."

"Đa tạ sư huynh nhắc nhở." Thượng Quan Uyển Nhi không lo sợ:" Tiếp tới đây nữ tử nhập triều làm quan sẽ không chỉ có mình muội, đó là trào lưu, bất kỳ kẻ nào đi ngược với trào lưu sẽ bị diệt vong."

Diêu Sủng hài lòng:" Nữ tử vào triều làm quan, Đại Đường ta vốn có tiền lệ là Bình Dương công chúa rồi, nếu sư muội có thể làm ra chính tích vượt qua quan viên khác, vậy thì là nam hay là nữ cũng không sao cả."

Thượng Quan Uyển Nhi nói:" Diêu sư huynh cũng không cần cố ý áp chế những người nhắm vào muội, cứ để chúng phóng ngựa lại đây, xem xem Thượng Quan Uyển Nhi này có xứng với vị trí hoàng môn thị lang không?"

Bách quan lục tục tiến vào Cung Thành, Diêu Sủng không tiện nhiều lời với Thượng Quan Uyển Nhị, quay lại vị trí trực ban, đứng nghiêm như tượng đất.

Mặt trời chiếu vào cung Thái Cực thì bách quan cũng tề tựu đông đủ.

Hình bộ thị lang Trương Giản Chi đứng gần Thượng Quan Uyển Nhi, ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt từ người nàng, cau mày khẽ mắng:" Múi son phấn quá đậm."

Thượng Quan Uyển Nhi lạnh lùng đáp:" Hạ quan là nữ tử, tất nhiên có mùi son phấn."

Rồi quay sang Chu Hưng:" Chu thị lang thấy sao?

Chu Hưng mặt như xác chết, lãnh đạm nói:" Trong mắt mỗ gia, chưa bao giờ có khác biệt giữa nam và nữ.”

" Ồ, nói như vậy Chu thị lang không dị nghị gì chuyện ta làm hoàng môn thị lang phải không?"

" Thượng Quan đại phu nên mời Vân công tới đây, ắt văn võ toàn triều không ai dị nghị."

Thượng Quan Uyển Nhi kiêu ngạo nói:" A gia ta bao năm qua ngoài sự vụ ở huyện Vạn Niên ra thì không còn để ý tới triều chính nữa, vẻn vẹn chút chuyện nhỏ này, cần gì phiền tới a gia ta."

Trương Giản Chi cười nhạt:" Nếu không có Vân công đứng sau lưng, Thượng Quan đại phu chẳng dễ dàng đứng đây đàm luận với Trương mỗ, muốn làm hoàng môn thị lang à, trước tiên trấn áp được tiếng phản đối của huynh đệ Vũ thị đi rồi hãng nói."
Bình Luận (0)
Comment