Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1849 - Đại Kết Cục: Một Buổi Sáng Bình Thường Ở Vân Thị.

Đại kết cục: Một buổi sáng bình thường ở Vân thị. Đại kết cục: Một buổi sáng bình thường ở Vân thị.Đại kết cục: Một buổi sáng bình thường ở Vân thị.

Loài chim coi phượng hoàng là thần, phượng hoàng tuy đẹp nhưng không khoe khoang danh tiếng.

Trên thế gian này vẻ đẹp của chim chóc không gì hơn được khổng tước, đầu đội mào, thân mặc ráng Bắc Hải, nhan sắc kiều diễm như vậy tất nhiên là phải xòe đuôi ra, để thể hiện vẻ đẹp của mình.

Thế nhưng gà của Vân thị còn đẹp quá khổng tước.

Phượng hoàng thân mang ngũ đức, có ngũ sắc, lông vũ sặc sỡ, bay trên vũ trụ, sáng ăn yên hà, triều nghỉ cây dâu lớn, thi thoảng đáp xuống ngô đồng gáy vang, nơi có cây ngô đồng sung túc ba đời.

Bởi thế nơi phượng hoàng đáp xuống, điềm lành đầy trời, hoa sen vàng nở rộ, chim chóc ca vũ. Phượng hoàng bay đi, băng tuyết phủ khung trời, đẩu chuyển tinh di nào ai biết.

Cái đẹp của khổng tước nằm ở bộ lông, có thơ nói: Khổng tước bay lượn lông lấp lánh, sắc màu rực rỡ chiếu gương vàng, đôi cánh vung lên rực sông núi, tựa như tiên tử rải ráng chiều.

Tuy vậy vẻ đẹp của phượng hoàng chỉ thấy trong thơ văn truyền thuyết, còn con gà của Vân thị thì mọi người thấy tận mắt rồi, to gấp đôi gà thường, lông ngũ sắc của nó lấp lánh quá khổng tước. Khổng tước chỉ biết xòe đuôi, còn gà của Vân thị tất nhiên là khác, khác ở chỗ nó biết gáy sáng, canh bốn vừa kết thúc, canh năm mới bắt đầu, gà của Vân thị đã nhảy lên nóc nhà ngửa cổ ca vang, tiếng gáy vang vọng tầng không.

Ngay lập tức liền có gà ở phường Tấn Xương phụ họa, lưa thưa vài tiếng, chốc lát sau gà trong thành Trường An tiếp nối, để rồi dần lan ra cả ngoài thành, gà gáy rung chuyển bốn phương như đại quân vây thành.

Có câu nói, gà trống gáy sáng, thiên hạ thức tỉnh chính là như thế.

Thế nhưng ở phía bắc Vân thị đại viện, dưới bức tường thâm đen nhuốm màu năm tháng vang lên tiếng va chạm liên hồi, hiển nhiên còn có người dậy sớm hơn cả gà. Chát! Chát! Chát! ... Cộp! Cộp! . . Chát! Cộp!

" Đừng nắm tay quá chặt! Tay phải giữ gậy, tay trái điều hướng ... Đúng rồi! Giữ nhịp điệu! Đừng quá gồng tay ... Tốt!" Vân Sơ tay cầm gậy để mình trần, áo trên cởi xuống buộc ngang hông, một thân mồ hôi nhẽ nhại, tuy tuổi đã gần ngũ tuần, tóc vẫn đen nhánh, dáng người vẫn khỏe khoắn, eo nhỏ lưng rộng, cánh tay cơ bắp, cơ ngực rắn chắc, bụng thấp thoáng sáu múi cơ, tất cả khoe ra vẻ đẹp cương mãnh của nam nhân:

" Hãy! Hây!"

Đối diện với Vân Sơ, một tiểu nha đầu tám chín tuổi, mái tóc vàng rực rỡ lấp lánh dưới ánh ban mai tựa làm bằng hoàng kim, da thịt trắng nõn bóng loáng như ngà voi lại có vẻ hồng hào, mũi như dọc dừa, đôi mắt to sáng như gắn viên bảo ngọc long lanh.

Tiểu nha đầu tay cầm gậy bóng chày múa vun vút, mồ hôi lấm tấm trán, càng không đánh trúng Vân Sơ nó càng không nản chí, bước chân mỗi lúc một nhanh, tiếng hét lanh lảnh vang vọng góc sân.

Ngu Tu Dung tay cầm khăn lông đứng trong chòi nghỉ nhìn mà cảm thán, Vân Na năm xưa đừng nói giờ này, mặt trời chiếu vào mông còn chẳng chịu dậy, không bằng nổi một góc của khuê nữ.

Mười năm trước sau biến cố ở cung Cửu Thành, Vân Na biết Lý Hoằng ý đồ giết ca ca mình đã tuyên bố cắt đứt với hắn, sau khi sinh ra tiểu khuê nữ không lâu thì dẫn đại khuê nữ đã đổi tên thành Vân Hàn, quay về Phật quốc, tuyên bố không quay về Đại Đường nữa.

Tiểu nha đầu lớn lên giống Vân Na như đúc, Vân Sơ nhớ muội muội đặt tên là Na Cáp, năm xưa vì sợ muội muội tới Đại Đường bị người ta kỳ thị mới đổi tên là Vân Na, bây giờ không phải lo chuyện ấy nữa ...

Òóoo-

Phía nam viện, Lý Tư phẫn nộ mở choàng mắt ra, dùng một chiêu lý ngư đả đỉnh muốn bật dậy, nhưng người vừa mới vọt lên thì đã bị Vân Cẩn vươn tay ra kéo ngã xuống giường mềm, giãy đành đạch như cá mắc cạn. " Thiếp muốn giết chết con gà khốn kiếp đó!" Lý Tư căm phẫn tột cùng gào to:

Vân Cẩn uể oải nói:" Nàng không giết được nó đâu, con gà đó ăn không biết bao nhiêu độc vật của nàng rồi, sao không nhớ."

Lý Tư ngồi đó thở phì phò, con gà khốn kiếp đó do Thượng Quan Uyển Nhi đem về từ tây nam, mỗi sáng là nó lại gáy, sớm hơn cả cái lũ vịt trời bay quanh tháp Đại Nhạn, không cho ai ngủ cả:" Ả không phải là Vân Quan Quan nữa, vì sao không cút khỏi nhà chúng ta?”

Vân Cẩn dở khóc dở cười:" Nàng thật quá đáng, người ta giờ là Vân Thượng Quan thị, là thê tử của đệ đệ rồi, không ở nhà ta thì ở đâu?"

" Thiên hạ nhiều mỹ nữ như thế, vì sao Tiểu Điểu Nhi lại nhất định cưới nữ nhân đó vê?" Lý Tư vẫn gào thét, nhắc tới nữ nhân đó là nàng không chịu nổi, ngực phập phồng liên hồi:" Không được, không tha thứ được, thiếp nói với Tiểu Na Cáp, bảo nó con gà kia ăn rất ngon, Tiểu Na Cáp không phải thích săn vịt trời nướng ăn sao? Bẻ cổ nó đem đi nướng là xong, con gà đó to như vậy thịt nhiêu hơn bọn vịt trời, tha hồ ăn."

" Nàng bỏ ý định đó đi, Tiểu Na Cáp bẻ cổ con gà đó không sao, nhưng nàng xúi bẩy Tiểu Na Cáp làm chuyện bậy bạ thì người bị a gia đuổi khỏi nhà là nàng đấy. Với lại Tiểu Na Cáp đâu như Vân Na cô cô, tiểu nha đầu đó gian như quỷ ấy, ta còn ngán, nàng trêu vào chỉ thêm phiên phức." Vân Cẩn trở mình ngồi dậy vuốt lưng trần của Lý Tư:" Thôi, ngủ thêm một chút nữa đi, hôm nay chúng ta phải đưa các con tới chỗ lão thần tiên để chủng đậu đấy."

" Ả ta dậy sớm là vì phải lên triều, nhưng họa hại cả nhà ngủ không yên." Lý Tư tức tối đánh bạt cái tay Vân Cẩn ý đồ luồn vào yếm nàng, càng nghĩ càng thấy tức, dứt khoát không ngủ nữa, rời giường đi tới bàn trang điểm ngồi xuống, chuẩn bị dụng cụ:

Vân Cẩn ngáp dài, nhấc nửa thân trên lên nhìn Lý Tư:" Nàng dậy sớm thế để làm gì?"

Lý Tư quay sang hét:" Lên triều!"

" Nàng là công chúa, lên triều cái gì chứ?"

" Thiếp là trưởng công chúa, muốn lên triều là lên triều, ai quản được thiếp!" " Nàng lên triều rồi làm gì?"

" Thiếp muốn đem toàn bộ toàn bộ gà gáy sáng ở Trường An làm người khác mất ngủ đưa tới nhà ăn lớn nấu canh."

Vân Cẩn giang tay bất lực thả người xuống giường, ngang tới thế thì hắn cũng chịu rồi.

Cùng lúc ấy gà đã gáy khắp Trường An, đàn vịt trời trú trong tháp Đại Nhạn cũng bay ra kêu quang quác nhức cả đầu, con gà trống ngũ sắc cao lớn mới hài lòng từ trên nóc nhà cao nhất Vân thị vỗ đôi cánh phành phạch đáp xuống tường viện.

Nó đi xung quanh nhà như đại tướng quân tuần tra lãnh thổ, đi qua tường phía bắc, Tiểu Na Cáp đã tập luyện xong đang lau mồ hôi, thấy nó đi ngang qua vẫy tay gọi: 'Đại Phì! Đại Phì!".

Gà Đại Phi thật ra không phải tên Đại Phì, nhưng Tiểu Na Cáp gọi Đại Phì mà nó không đáp lại thì liệu chừng, thế là nó miễn cưỡng cúi cái đầu cao quý của nó xuống một chút coi như chào hỏi rồi đi tiếp. Mặc dù tiểu cô nương đó mỗi lần thấy nó đều thân thiết, nhưng linh cảm bảo nó đừng lại gần tiểu cô nương đôi mắt to tròn đó, không an toàn.

Qua tường phía đông, thấy mấy con chó lười biếng cuộn tròn ngủ say dưới mái hiên, con gà hung hắng nhảy xuống mổ vào mông chúng, bọn chó bị đánh thức bật dậy sủa inh ỏi. Con gà to gấp rưỡi con chó đó không sợ, lao vào đánh chúng, thế là Vân thị được một phen chó chạy gà bay đúng nghĩa, chẳng còn ai ngủ được nữa.

Đó chỉ là cách mở đầu một ngày hết sức bình thường của Vân thị mà thôi.

ebookshop.vn
Bình Luận (0)
Comment