Q7 - Chương 375: Mục đích đã đạt được.
Q7 - Chương 375: Mục đích đã đạt được.Q7 - Chương 375: Mục đích đã đạt được.
Khi lịch sử tiến về phía trước, nó sẽ không quan tâm là ai chết đi, ai chậm chân bị bánh xe lớn của nó nghiền nát phía dưới.
Bất kể là người vĩ đại thế nào, dưới sự thúc giục của thời gian, cuối cùng cũng thành nắm xương khô trong mồ, khi đó cho dù có đào xương hắn ra, để lần nữa thấy ánh mặt trời, hắn cũng chẳng thể nào vĩ đại lại lần nữa.
Cho nên nhất định nhân lúc Lý Trị chưa chết, đem lợi ích cuối cùng trên người hắn vắt cạn.
Vân Sơ để lại 500 người ở lại cung Cửu Thành để dọn dẹp tòa hành cung này, ngay ngày hôm sau mang theo hoàng đế, quay về Trường An.
Chuyến này quay trở về còn chậm hơn cả lúc đi, nhưng khác một chút, đội ngũ chặt chế hơn nhiều, Ôn Nhu không giấu mình như lần trước nữa, đích thân ra mặt chỉ huy, đám mật thám của hắn hoạt động hết sức tích cực, đây là thời điểm nguy hiểm nhất, nếu hoàng đế bị ám sát khi trong tay Vân Sơ, mọi thứ sẽ kết thúc, tất cả tội lỗi đổ lên đầu y, cho nên không được phép có chút sai sót nào.
Vân Sơ cũng mặc lên mình khải giáp, dẫn đầu đội ngũ.
Lý Trị chẳng bận tâm bố trí của hai người bọn họ, bỏ cả xe ngựa xa hoa của huân quý, kiếm một cái xe trâu chậm chạp, ngày ngày gọi người già trong số bách tính phường Tấn Xương, nông phu Vân thị lên xe, nghe họ kể đủ chuyện lặt vặt trong cuộc sống. Tối tối ngồi bên đống lửa, nghe nhạc sư tấu nhạc, ca cơ nhảy múa, tiếng cười không dứt.
Đem so với chuyến đi phong thiện Thái Sơn tiền hô hậu ủng năm xưa, Lý Trị còn thấy hơn vài phần.
Mấy chục năm làm hoàng đế, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn cảm thụ được chân thực rõ ràng nhất, cuộc sống ngoài bức tường cung cao lớn thế nào. Qua lời bách tính có thể thấy cuộc sống bây giờ đích thực hơn xa trước kia, Lý Trị rất hài lòng, trẫm làm hoang đế không quá tệ. Cảnh sắc thay đổi dần, từ núi cao thành bình nguyên, từ tây tùng cao vút thâm đen biến thành mảng rừng lá đỏ màu sắc, sắc thu chuyển dần sang đông.
Đường xa tới mấy đi mãi cũng hết, khi đội ngũ sắp tới cầu Hàm Dương, chuẩn bị vào địa phận Trường An, có đội ky sĩ chừng năm mươi người phóng tới ngang nhiên trước đội ngũ hô to:" Mời hoàng đế đi đường vòng qua Hà Đông, trở về Lạc Dương."
" Mời hoàng đế đi đường vòng qua Hà Đông, trở về Lạc Dương."
" Mời hoàng đế đi đường vòng qua Hà Đông, trở về Lạc Dương."
Bọn chúng hô lớn ba lần như thế rồi không giải thích thêm bất kỳ điều gì, quay đầu ngựa, chạy qua cầu.
Vân Sơ nào chịu nghe lời dễ dàng như thế, một mình một ngựa đi lên cầu Hàm Dương, quát lớn gọi tên khốn khiếp ở phía đối diện đi ra nói chuyện. Trả lời y chỉ có một tên tráng hán không nói không rằng châm dây dẫn cháy, nhìn ánh lửa như rắn độc chạy ngoằn ngoèo chui xuống dưới gầm cầu, Vân Sơ kinh hoàng quay đầu ngựa chạy thục mạng.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!...
Người ngựa còn chưa xuống cầu thì Vân Sơ đã nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa, cây cầu được xây dựng lại chưa tới hai mươi năm, lần nữa nhấn chìm trong ngọn lửa, sức ép lớn từ vụ nổ đẩy ngã cả Vân Sơ lẫn con ngựa, hơi nóng rát mặt.
Sau chuyện sứ tiết Thổ Phồn năm xưa, cầu Hàm Dương xây dựng lại kiên cố hơn rất nhiều, nhưng vẫn không chịu nổi sức công phá của thuốc nổ, vỡ thành từng mảnh, cuối cùng rơi xuống Vị Thủy.
Vụ nổ này không chỉ phá đi một cái cầu, cộng thêm tiếng hô trước đó đã truyền tới thông điệp rất rõ ràng, Trường An không còn do Vân Sơ khống chế nữa rồi. Đội ngũ ngay lập tức trở nên hỗn loạn, bắt đầu có những người bỏ đi, như sợ có bất kỳ dính dáng nào tới Vân Sơ vậy.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lý Trị vịn lưng gấu lớn đứng lên, tâm trạng tốt không ngờ, đợi khi Vân Sơ phóng ngựa về chỗ hắn, cười to nói:" Đáng lẽ ngươi phải trông coi Trường An cho tốt, không nên rảnh rỗi chạy đi tìm trẫm, giờ thì sao nào, bị người ta trộm mất nhà rồi hả?"
Vân Sơ vừa rồi đúng là hú vía, nếu không nhanh chân thì y nằm dưới sông rồi, con ngựa vừa mới thay bị gãy chân không cưới được nữa, y đổi sang con ngựa mới, nghiến răng ken két:" Đợi thân về Trường An, nhất định sẽ đánh cho kẻ đó vãi phân."
" Đừng nói chắc chắn như thế." Lý Trị nhìn ra phía sau:" Con người đều xu lợi, những người theo ngươi tới cung Cửu Thành đón trẫm chẳng phải vì biết ơn gì với trẫm, mà vì trục lợi mà thôi. Ngươi đợi đấy, cái đội ngũ này của ngươi chẳng mấy chốc sẽ không còn lại bao nhiêu đâu. Thế nào, có thất vọng không?"
Vẫn như mọi khi, chạy sớm nhất là đám huân quý đại tộc, thứ đến là đám thương cổ, bách tính vào hùa theo số đông, ca cơ kỹ nữ ... Tất cả đều vội vàng muốn cắt đứt với Vân Sơ, vạch rõ giới hạn. Vân Sơ bình thản nói:" Thần vốn không có lòng riêng thì đâu ra thất vọng."
Lý Trị suy đoán:" Người phá cầu không cho trẫm vào Trường An hẳn là Ung vương, Ung Châu mục Lý Hiền hả?"
Vân Sơ nhìn qua bên sông:" Thần không rõ nữa, có thể là Lý Hiền cũng có thể là Lý Hoằng sai người làm, nhưng mà nhìn từ hành vi đê hèn lén la lén lút này thì đúng là nhi tử của bệ hạ làm ra đấy."
Lý Trị cười to hết sức sảng khoái:" Sao ngươi đi tới cung Cửu Thành mà lại không để lại chiêu dự phòng nào thế?"
" Thần nghĩ có huynh đệ Vũ thị ở Trường An, kẻ khác không dám hành động tùy tiện, nhưng nhìn cục diện này mà xe, xem ra huynh đệ họ chẳng có một chút tác dụng nào cả, bọn chúng lại làm thần thất vọng rồi."
" Ha ha ha, ngươi ám toán rất nhiều ngươi, bây giờ bị người ta ám toán, đừng tưởng trâm không biết, năm xưa chính là ngươi phá nổ cầu Hàm Dương, nay ngươi thiếu chút nữa bị người ta nổ chết trên cầu Hàm Dương. Vân Sơ, cảm giác của ngươi bây giờ thế nào?"
Vân Sơ khịt mũi:" Cả đời thần sống quang minh lỗi lạc, chưa từng hãm hại ai bao giờ, cũng chưa từng phá nổ cầu Hàm Dương, bệ hạ đừng ăn không nói có vu oan cho thần thế chứ?"
Lý Trị cắn một miếng bánh táo, uống thêm ngụm rượu nho, nói:" Đúng rồi, sau này bất kể đối diện với ai, ngươi cũng phải nói như thế, danh tiếng đệ nhất danh tướng, đệ nhất kiêu hùng, đệ nhất chính nhân quân tử của ngươi không thể mất được."
Vân Sơ thắc mắc:" Sao thần càng xui xẻo, bệ hạ lại càng vui vẻ như thế?"
Lý Trị không trả lời, nuốt hết miếng bánh, phủi tay, lệnh Nhị Phì hâu hạ bên cạnh mang tới giấy bút, được mọi người vây xung quanh, không bao lâu sau hắn viết xong chiếu thư, kỳ diệu nhất là hắn lấy ra một ấn tỳ cỡ nắm đấm trẻ con đóng dấu lên đó.
Gương mặt Lý Trị trở nên nghiêm nghị:" Vân Sơ nghe chỉ."
Bốn bề vẫn náo loạn, người rời bỏ đội ngũ ngày càng nhiều, nhiều người chẳng biết gì, thấy có người chạy thì cũng chạy theo, đội ngũ hơn mười vạn người, không có chỉ huy chặt chẽ, nhiều người chỉ biết làm theo đám đông, vì thế đội ngũ tan rã nhanh tới không ngờ. Nhưng ở khu vực trung tâm do nông phu Vân thị cùng bách tính phường Tấn Xương thì vẫn không hề xuy chuyển. Vân Sơ xuống ngựa hô vang:" Thần Lam Điền hầu Vân Sơ lĩnh chỉ."
Những người xung quanh xe trâu quỳ xuống, hình thành cảnh tượng hoàn toàn đối lập với bên ngoài.
Lý Trị giơ cao tấm chiếu thư, tuy hắn đứng trên xe trâu chứ không phải ngai vàng, người mặc áo vải chứ không phải long bào cổn phục, nhưng uy nghi của đế vương không giảm, nói rõ ràng từng chữ:" Trẫm, Đại Đường hoàng đế ban cho tộc Lam Điền hầu Vân Sơ vĩnh viễn trấn thủ Trường An, dữ quốc đồng hưu."
Ngu Tu Dung nghe chiếu thư, người nhữn ra ngất xỉu, Vân Sơ hai tay nhận lấy chiếu thư, không quá tỏ ra vui mừng, khom người hô:" Thân tạ thánh long ân."
Lý Trị nhìn đội ngũ mười mấy vạn người tan đàn xẻ nghé, thật sự binh bại như núi lở, cảm thán:" Trẫm không có đường về nhà, đi đâu cũng bị người ta ghét, chỉ Chu thiên tử lúc cùng đường mới có thể sánh với trẫm. Vân Sơ, nếu ngươi không có thủ đoạn nào nữa thì từ bỏ đi, chỉ cần trẫm chết, sẽ có vô số trung thần hiếu tử tới đón trãm về hậu táng, còn ngươi sẽ bị ngũ mã phân thây, thành loạn thần tặc tử bắt cóc hoàng đế, đồ mưu bất chính."
" Nay ngươi đánh mất Trường An, Lạc Dương không cần tới nữa cũng được, nếu không sau lưng không còn đường mà về, chuyển đường tới Tấn Dương một, yên ổn một thời gian rồi hãng tính."
" Bệ hạ chớ lo, ở Trường An còn có khuê nữ Vân Cẩm, chúng chỉ có thể đắc ý nhất thời thôi, không cần biết kẻ đó là ai, từ khi chúng đồ mưu Trường An thì tính mạng chúng cũng kết thúc." Vân Sơ tự tin nói, đứng dậy quay sang Ôn Nhu quát:" Giờ bản tướng quân phong ngươi là quân tư mã, chỉnh quân!"
Ôn Nhu ôm quyền hô:" Vâng!"
Sau đó đứng thẳng lên nói với Ân Nhị Hổ:" Giương cờ, thổi tù, đánh trống, chỉnh quân."
Ân Nhị Hổ "vâng" một tiếng, rút từ trên một cỗ xe ngựa ra một cái cán kim loại, sau khí kéo dài lấy cờ trên lên đó, cán giơ lên, từ thì lá cờ mang chữ "Vân" đỏ như máu trải rộng, bay phần phật theo gió.
Gần như cùng lúc một thân binh lực lưỡng vạm vỡ hơn cả Vân Cơ, lấy trên xe ngựa ra tù sừng trâu cực lớn, hắn hít hơi phùng má thổi một tiếng thật to.
Ù ùùù...Ùùùù...Ùùùù...
Tráng hán xoay bốn hướng tiếng tù và trâm hùng truyền đi thật xa, như tiếng gọi từ chốn xa xăm nào đó vọng lại, rất nhiều người bỏ đội ngũ dừng bước quay đầu lại nhìn nơi phát ra tiếng tù và.
Tùng... Tùng... Tùng... Tùng! ... Tùng! Tùng! Tùng!...
Tiếng tù và vừa mới dứt là tiếng trống nặng nề đầu tiên rất chậm, sau đó cứ nhanh dần, tiếng trống như gõ vào tim mỗi người, cùng với việc tiếng trống ngày một dồn dập, trái tim mỗi người đập mỗi lúc một nhanh theo.
Lá cờ mang chữ Vân không chỉ có một, được các ky sĩ mang đi bốn phương, đội ngũ vốn tản mác tức thì quay đầu, tụ tập lại dưới lá cờ.
Rừng cây phương xa chim bay dáo dác, mặt đất tựa hồ rung chuyển, một đội ky binh trong rừng ùa ra, bọn họ mặc giáp da màu đen, mũ đen, cờ đen, trên người họ không mang vũ khí thông thường, mỗi người đeo thứ vũ khí lạ sau, kéo tới như cơn cuồng phong màu đen.
Lý Trị không hề bất ngờ, hỏi Vân Sơ:" Đây chính là toàn bộ vốn liếng của ngươi ròi đấy à? Được bao nhiêu?"
” Tám nghìn tinh ky ạ."
" Thế có hơi ít rồi."
" Cho mạt tướng 3000 tỉnh ky, mạt tướng có thể tung hoành thiên hạ, cho mạt tướng 6000 đại quân, có thể khiến quần hùng chịu trói, cho mạt tướng một vạn binh mã, mạt tướng có thể giúp thiên hạ khôi phục lại yên bình." Vân Sơ quỳ một chân xuống chắp tay nói lớn:" Xin bệ hạ hạ lệnh, chúng ta chỉnh phạt kẻ bất thần phương nào?"
" Được!" Lý Trị nhất thời cũng bị Vân Sơ ảnh hưởng, hào khí bốc cao, cầm lấy bút chấm đẫm mực, viết thêm phong chiếu thư thứ hai đưa Vân Sơ:" Trẫm, Đại Đường hoàng đế lệnh đại tướng quân Vân Sơ, hộ tống trẫm quay về Lạc Dương, ban cho Vân Sơ quyền chỉnh phạt, nếu có kẻ nào ngăn cản, giết không tha!"
Nói xong nhìn quanh, hắn rời cung Cửu Thành chẳng mang theo quá nhiều, nhìn quanh không có thứ gì để làm lệnh tiễn, lấy luôn cây măng trúc trong tay gấu lớn, giao cho Vân Sơ:" Phát binh Lạc Dương, kẻ nào cản đường, giết!"
Vân Sơ trang trọng nhận lấy củ măng, nói với Ôn Nhu đang hớn hở ra mặt:" Bệ hạ có lệnh, phát binh Lạc Dương, phàm kẻ nào ngăn cản, giết không tha."
Vân Cẩn, Ôn Hoan, Lý Thừa Tu sớm đã giáp trụ đầy đủ đứng sau Ôn Nhu đồng loạt khom người hô: "Bệ hạ có lệnh! Phàm kẻ nào ngăn cản, giết không tha."
Tiếng hô vang xa dần, đội ngũ quy tụ ngày một đông.
Dưới những lá cờ đỏ, rất nhiều bách tính cởi áo ngoài, bọn họ trước đó còn là nông phu, thương cổ, đao khách, nho sinh, bây giờ đồng loạt mặc lên áo da màu đen, lấy ra vũ khí từ đủ thứ hành lý mang theo bên mình, bắt đầu chấn chỉnh đội ngũ.
Đợi khi ba trăm tiếng trống kết thúc, từng đội giáp sĩ đi theo những lá cờ của đội mình, trong chớp mắt đã xuất hiện đội quân đội ngũ nghiêm chỉnh, trang bị chỉnh tê.
Vân Sơ cưỡi ngựa tới tiếp nhận quyền chỉ huy 8000 ky binh, đứng trên đồi cao mã sóc chỉ về phía trước, đội quân trùng trùng điệp điệp, nhấp nhô như sóng cuộn tiến về phía Lạc Dương, không gì cản nổi.